Nhưng lúc này vẻ mặt lão đầu tử mỉm cười rất rực rỡ, hắn ta không kể rõ những năm qua mình đã làm gì, từng đi nơi nào.
Vì hắn ta cảm giác thời gian của mình không còn nhiều lắm…
Hắn ta đưa tay chỉ hai bóng lưng vẻ mặt bi thương, chảy nước mắt hắt nước ở bên ngoài hang động.
“Hài tử rất tốt!”
Hồng bà bà không nhìn bóng lưng hai người, chỉ kéo tay lão đầu tử càng chặt hơn.
“Ngươi chưa từng hối hận vì gặp được ta sao!”
“Không có… Ừ, có chút… Được rồi, ta đặc biệt hận ngươi. Mỗi lần nhớ đến ngươi âm thầm rời đi, ta lại muốn bắt ngươi về. Sau đó hung hăng đánh vào mông ngươi, đúng, là lại thịt vào ba phần kia.”
Lão đầu tử nhếch miệng cười rộ lên, bàn tay lớn vẫn ôm lấy Hồng bà bà, giọng nói hơi khựng lại: “Nhưng đời này coi như thôi, kiếp sau ta nhất định hung hăng đánh ngươi.”
“Kiếp sau ta không đi đâu nữa, chỉ ở lại bên cạnh ngươi…”
“Hắc hắc, được, được.” Giọng lão đầu tử dần trở nên yếu ớt, miễn cưỡng nâng lên một hơi muốn mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
Chỉ là ánh mắt mơ hồ, dần trở nên không rõ ràng nữa.
Có đôi khi ông trời vô tình như vậy, rõ ràng đang ở trước mắt nhưng lúc nên ra đi, muốn nói một câu tạm biệt cũng không có sức lực nói ra miệng, cũng may… Đã thỏa mãn.
“Tạch tạch tạch két…”
Trong mông lung, trước mặt lão đầu tử dần bị ánh huỳnh quang sáng long lanh bao trùm xuống, sau khi huỳnh quang hiện lên, một tầng băng lăng thật dày bao trùm thân thể lão đầu tử.
Nhìn bóng người bị đóng băng ở bên trong, Hồng bà bà kìm nén nước mắt trên khóe mắt, cuối cùng bức tường cao cứng cỏi trong lòng cũng không nhịn được đổ sụp xuống.
Bàn tay run rẩy vuốt ve tảng băng, Hồng bà bà yên lặng dựa người vào đầu vai lão đầu tử.
“Chờ chút, không cho ngươi bỏ lại một mình ta rời đi. Ngươi nghỉ ngơi trước một lúc đi, chờ sau khi ta buông việc trên tay xuống. Chúng ta cùng đi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa vĩnh viễn ở bên nhau, ta còn muốn chờ món canh trăm vị của ngươi nữa…”
Bên ngoài sơn động, bàn tay Triệu Khách nắm chặt tay Cơ Vô Tuế.
Ánh mắt nhìn khoảng đất bao la trước mặt không biết đang suy nghĩ điều gì, mặt không biểu cảm nhưng nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, trong lòng tính toán thời gian, hắn biết từ hôm nay trở đi người thân nhất đã rời đi.
Không có quan hệ huyết mạch lại là người thân cận nhất của nhau, ân tình dưỡng dục dạy bảo nhiều năm, từng tình cảnh xuất hiện trước mặt Triệu Khách.
Triệu Khách đột nhiên nhớ đến, lúc trước có một người mang theo một con cá và lão phụ đi vào nhà hàng của hắn.
Lúc này Triệu Khách rất hâm mộ, ít nhất trước khi ly biệt đôi phụ tử kia đã hoàn thành việc từ biệt nhau.
Lúc này hắn chỉ có thể đứng ở đây nhìn gió tuyết trước mặt, không phải là không thể, mà là Triệu Khách không muốn.
Không muốn đi làm phiền thời gian sau cùng của lão đầu tử, hắn ta đã vất vả cả một đời, ba sư huynh đệ bọn họ đã chiếm quá nhiều thời gian của lão đầu tử, hắn không muốn đi làm phiền khoảng thời gian sau cùng này.
Chỉ có thể đứng ở đỉnh núi yên lặng nhìn chằm chằm về phía huyệt động, một đoàn người Vương Ma Tử đứng cách đó khoảng một trăm mét, biết lúc này tâm trạng Triệu Khách không tốt, không đi làm phiền hắn.
“Ma Tử thúc thúc, bọn họ đang đợi ai vậy?” Gia Ngọc trốn sau lưng Camilleri, cẩn thận đánh giá Cơ Vô Tuế mặc hồng y.
Hiển nhiên Gia Ngọc vô cùng sợ hãi Cơ Vô Tuế, cho dù nàng chỉ liếc nhìn thoáng qua trên người mình, Gia Ngọc cũng nhảy dựng lên như con thỏ con bị dọa giật mình.
Nhưng biểu hiện của Gia Ngọc rất đúng trọng tâm, dù là Vương Ma Tử được chứng kiến thủ đoạn của Cơ Vô Tuế, hay Camilleri và Đại Đầu đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ e ngại Cơ Vô Tuế, không rõ nàng là cái gì.
Nếu nàng là một trong mười người đứng đầu, có lẽ bọn họ còn có thể bình tĩnh một chút, dù sao bên cạnh còn có hai vị Âm Dương lão nhân, Hồng bà bà cũng trong mười người đứng đầu, thêm một vị hay ít một vị đều không có ảnh hưởng quá lớn cho bọn họ.
Hết lần này tới lần khác, Cơ Vô Tuế cũng không phải là người đưa thư, tin đồn và sự xui xẻo của quan tài đỏ thẫm càng là ác mộng không vung đi được.
Nhưng… Heo mập lại khác, từ sau khi con hàng này thoát khỏi “Trò đùa ác của La Na nữ vu”, lần đầu tiên thấy Cơ Vô Tuế đã thiếu chút nữa bò trên mặt đất hô tổ nãi nãi.
Hắn ta là cương thi, dù là trên đẳng cấp hay trên bản chất Cơ Vô Tuế đều cao hơn hắn ta quá nhiều cấp độ.
Cẩn thận tính toán ra, Cơ Vô Tuế cũng không phải là cương thi, nhưng cương thi lại là chi nhánh trong một mạch thi tiên của Cơ Vô Tuế.
Chỉ là bị thi khí ăn mòn, cuối cùng là khác loại tam hồn không còn, sáu phách mất hết, không ở trong ngũ hành, nhảy ra ngoài tam giới.
Lúc này thấy Cơ Vô Tuế, Heo mập kêu rên một tiếng bò trên mặt đất run lẩy bẩy, đến bây giờ vẫn không dám đứng lên.
Đối với đám người Vương Ma Tử, Cơ Vô Tuế chỉ cường đại hơn bọn họ, chỉ là không biết mà thôi.
Đối với Heo mập, đây con mẹ nó là lão tổ nãi nãi nhà mình.