Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2027 - Chương 2027 - Nỗi Đau Ly Biệt (2)

Chương 2027 - Nỗi đau ly biệt (2)
Chương 2027 - Nỗi đau ly biệt (2)

Một lát sau, Hồng bà bà một thân một mình đi ra từ trong sơn động, nàng đã lau sạch nước mắt trên mặt nhưng hốc mắt sưng đỏ có thể nhận ra nàng đã khóc rất lâu, chỉ là lúc này đã kìm nén tâm trạng của mình.

Sau khi rời khỏi động, ánh mắt đảo qua hai người Tống Hằng và La Thanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tống Hằng.

Một năm đó tuyết lớn đầy trời, tay tiểu gia hỏa này đã đông cứng đến đỏ bừng nhưng vẫn đứng dưới lầu luyện tập xào cát.

Chỉ chớp mắt, hài tử này đã trưởng thành.

Nhìn Tống Hằng một lúc lâu, cuối cùng nàng vẫn không quay đầu lại xoay người rời đi, nàng biết đây là lựa chọn tốt nhất.

Nhận nhau chỉ mang đến càng nhiều bi kịch cho hắn ta, mình là ngọn nguồn của bi kịch, rời xa hắn ta, rời xa bọn họ mới là lựa chọn chính xác nhất.

Thấy Hồng bà bà đi tới, Triệu Khách không khỏi tiến lên đón: “Lão đầu tử… Được rồi, ta đi xem hắn một chút.”

Vốn Triệu Khách muốn hỏi thử đến sau cùng lão đầu tử còn có tâm nguyện gì khác không, nhưng suy nghĩ cũng cảm thấy hắn đang vờ ngớ ngẩn, dứt khoát đi vào trong động xem lão đầu tử một chút, cho dù là dập đầu cũng coi như một phần tâm ý sau cùng của tên đồ đệ bất hiếu này.

Nhưng Hồng bà bà lại túm lấy cánh tay Triệu Khách: “Không cần đi, sư phụ ngươi còn chưa chết, bị ta tạm thời phong ấn lại, người đang ở trong sách tem của ta.”

Lo lắng Triệu Khách không tin, Hồng bà bà gọi sách tem ra đặt phương thức triển lãm một con tem trong đó, để Triệu Khách cẩn thận nhìn.

Quả nhiên Triệu Khách trừng mắt, còn chưa nói gì đã thấy Hồng bà bà vội vàng thu hồi sách tem.

“Mười ngày sau ngươi đến Quỷ thị, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Nói xong, Hồng bà bà xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trước mặt Triệu Khách, căn bản không cho hắn cơ hội phán đoán và từ chối.

Chờ đến khi Triệu Khách kịp phản ứng, Hồng bà bà đã sớm không còn bóng dáng.

Thấy thế, Triệu Khách nhìn bóng dáng Hồng bà bà biến mất trong gió tuyết, không khỏi giậm chân mắng to: “Đệt, ngươi đang ép buộc!”

Không sai, tuyệt đối là đang ép buộc.

Nếu không nàng cần gì vội vàng rời đi như vậy, không để lại cho hắn một cơ hội nào đã mang theo thân thể lão đầu tử rời đi, còn cố ý để hắn nhìn thoáng qua thân thể bị phong ấn của lão đầu tử, đây không phải ép buộc thì là gì.

Tuy Triệu Khách không biết vì sao Hồng bà bà lại làm như vậy, nhưng vấn đề là… Ta con mẹ nó tiến vào Quỷ thị thế nào? Ta cũng không phải người đưa thư!

Triệu Khách tức hổn hển đá bay một tảng đá ra ngoài, Âm Dương lão nhân cưỡi con lừa vội vàng đi tới từ sau lưng, ánh mắt nhìn lướt qua Cơ Vô Tuế.

“Quan tài của ngươi sắp vỡ, ta chữa trị lại giúp ngươi trước.” Nói xong lại nhìn về phía Triệu Khách: “Mười ngày sau ta tới đón ngươi, Hồng bà bà đã trả hết tiền đi đường cho ngươi.”

Triệu Khách trợn trắng mắt: “Ngươi đã sớm biết?”

Tuyệt đối là đồng mưu, hắn cũng không thấy Hồng bà bà và Âm Dương lão nhân nói được mấy câu, bên này lại đã sắp xếp tốt hết, không phải đồng mưu thì là cái gì.

Âm Dương lão nhân không trả lời vấn đề của Triệu Khách, vì vấn đề quá sắc bén không nên do hắn ta trả lời.

“Đa tạ.” Cơ Vô Tuế nói xong đưa hai viên bảo thạch trong suốt cho Âm Dương lão nhân.

Hai viên bảo thạch, mỗi một viên to khoảng bàn tay, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong bảo thạch có một sợi lam yên thật nhỏ như sợi tóc.

Đây là hai khoảng thời gian đặc biệt mà Cơ Vô Tuế đã sớm đồng ý từ trước cho Âm Dương lão nhân, về phần dùng như thế nào phải xem Âm Dương lão nhân.

Thấy thế, Âm Dương lão nhân cẩn thận cất kỹ, khó giấu vẻ tâm tình kích động trên mặt, sau khi gật đầu với Cơ Vô Tuế đã chuẩn bị rời đi.

Nhìn bóng lưng Âm Dương lão nhân càng đi càng xa, Triệu Khách gãi đầu, đột nhiên vỗ gáy: “Ôi, ngươi đưa chúng ta xuống núi đã!”

“Vù vù vù…”

Gió tuyết điên cuồng gào thét, lít nha lít nhít băng phiến diễn tấu trên khuôn mặt người ta.

Mùa đông năm trước, tuy tuyết dày lại còn lâu mới lạnh lẽo như năm nay.

Trong tuyết lớn chỉ thấy một đám con ngựa quay xung quanh thành một vòng, ở giữa là một người trưởng thành và một hài tử như một đôi phụ tử.

Một người nắm chặt dây cương ngựa, một người thì đi ở phía sau dùng sức đẩy đuôi.

Nhưng tuyết càng lúc càng nhiều đã bao phủ đến đầu gối, đường về nhà lại còn cách một đoạn nữa.

“Nhiệt Hợp Man, không cần quan tâm con ngựa kia, đi mau!”

Khố Nhĩ Ban quay đầu nhìn nhi tử của mình đang lôi kéo một con ngựa cái nhỏ đã không đi được nữa, lo lắng quát lên.

Trận tuyết này quá đột ngột, một ngày trước còn đột nhiên có mưa đá đập vỡ chuồng ngựa.

Sau khi đám ngựa bị hoảng sợ, điên cuồng xông ra ngoài, hai phụ tử bọn họ đuổi theo cả ngày mới đuổi được những con ngựa này về.

Khố Nhĩ Ban biết nếu không thể trở về trước khi trời hoàn toàn tối đen, có khả năng hai phụ tử bọn họ đều phải chết ở chỗ này.

Nhưng không biết vì sao những con ngựa này đột nhiên không đi nữa, cho dù phụ tử bọn họ không ngừng nắm kéo nhưng những con ngựa này lại càng chạy càng chậm, lúc này dứt khoát dừng lại tại chỗ không nhúc nhích.

Trong lòng Khố Nhĩ Ban đã tuyệt vọng, hắn ta chỉ hy vọng đưa con ngựa cái đang mang thai này về.

Bình Luận (0)
Comment