Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2028 - Chương 2028 - Hán Tử Thảo Nguyên

Chương 2028 - Hán tử thảo nguyên
Chương 2028 - Hán tử thảo nguyên

“Chân chủ vĩ đại, giúp chúng ta một tay đi.”

Trong lòng Khố Nhĩ Ban yên lặng cầu nguyện, mặc kệ tin hay không đây là cách sau cùng mà hắn ta có thể nghĩ đến.

Hình như nhi tử Nhiệt Hợp Man không nghe được lời nói của phụ thân, dùng sức kéo con ngựa cái cao bằng con ngựa gỗ nhỏ của nó, khuôn mặt nhỏ béo ị đỏ lên vì lạnh.

Nó dùng hết sức lực cả người để lôi kéo, nhưng con ngựa cái nhỏ không nhúc nhích.

Ngay lúc Nhiệt Hợp Man lo lắng đến mức nước mắt chảy ròng ròng, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nói trong trẻo.

“Nó đen quá, gọi là Tiểu Hắc?”

Nhiệt Hợp Man ngạc nhiên, nó thấy rất xa lạ với giọng nói này nhưng nó có thể chắc chắn đây là giọng nói hay nhất mà mình từng nghe.

Chỉ là… Trong đầu Nhiệt Hợp Man không khỏi nghĩ đến gia gia từng nói với mình, trên thảo nguyên có rất nhiều câu chuyện yêu ma quỷ quái, trong chốc lát khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt mỡ run rẩy.

Nhiệt Hợp Man nuốt nước bọt cẩn thận xoay người lại, đôi mắt nhỏ như hạt vừng kia không khỏi trợn to, ngơ ngác nhìn nữ hài trước mặt.

Đây tuyệt đối là tiểu nữ hài xinh đẹp nhất mà nó từng gặp, tóc đen nhánh, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ tiểu nữ nhi khiến trái tim nhỏ của Nhiệt Hợp Man đập thật nhanh thịch thịch thịch.

Tiểu nữ hài thấy Nhiệt Hợp Man ngơ ngác không nói lời nào, tự chạy lên đưa tay vuốt ve con ngựa nhỏ màu đen này, trông như rất yêu thích con ngựa Tiểu Hắc này.

“Nhiệt Hợp Man!”

Khố Nhĩ Ban híp mắt gọi nhi tử của mình, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện có một đoàn người đi về phía bọn họ từ trong đất tuyết.

“Có người??”

Khố Nhĩ Ban ngạc nhiên, thảo nguyên vào mùa đông không phải nơi để những người bên ngoài có thể tùy ý tiến vào.

Huống hồ lúc này tuyết lớn như thế, tại sao lại có người xuất hiện trong thảo nguyên.

Ngay lúc Khố Nhĩ Ban ngây người, đã nghe một nam nhân cười to đầy cởi mở: “Ha ha ha, cuối cùng đã gặp được người sống, đệt, sớm biết phải tự leo xuống mà, lão gia hỏa kia không đáng tin chút nào.”

Heo mập và Vương Ma Tử cất bước đi lên trước, thân thể khô gầy chỉ mặc một cái áo mỏng.

Hắn ta thấy Khố Nhĩ Ban đang ngây người, lập tức tiến lên dò hỏi: “Huynh đệ, đây là đâu, thành thị gần nhất phải đi như thế nào?”

“Thành thị?”

Khố Nhĩ Ban nhìn Heo mập từ trên xuống dưới, sau khi thấy Heo mập chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh thật sự ngạc nhiên đến nói không ra lời.

So sánh với Heo mập, Vương Ma Tử càng quá đáng hơn, hắn ta lại để trần hai tay, lộ ra một thân cơ bắp sắc bén.

“Chẳng lẽ đám người này không sợ chết cóng??”

Khố Nhĩ Ban vô thức siết chặt bộ quần áo dày rộng của mình, cho dù bọc bản thân thành bánh chưng nhưng Khố Nhĩ Ban vẫn cảm thấy lạnh.

Không dám tưởng tượng đây là một đám người nào.

Cũng may lúc này Triệu Khách đi tới đẩy Heo mập ra nói: “Chúng ta lạc đường, có thể dẫn bọn ta đi tìm một nơi an toàn không?”

So sánh với Heo mập, Triệu Khách cũng ăn mặc rất mỏng manh nhưng không khoa trương như Heo mập.

Huống hồ Triệu Khách nói năng rất khách sáo, cuối cùng có thể khiến Khố Nhĩ Ban tỉnh táo lại từ trong sự ngơ ngác.

Nhìn bóng người trong tuyết lớn phía sau, Khố Nhĩ Ban do dự chỉ ngựa của mình: “Nhà ta ở ngay phía trước không xa, nếu các ngươi có thể kéo ngựa về đó giúp ta, ta có thể giúp các ngươi.”

Đến lúc này Khố Nhĩ Ban đã không thể quan tâm quá nhiều, hắn ta hy vọng những người này sẽ giúp đỡ, có thể giúp hắn ta nhanh chóng đẩy những con ngựa không chịu di chuyển này về.

Triệu Khách nhếch môi để lộ ra hàm răng trắng gọn gàng, vẫy tay với sau lưng: “Hắn bằng lòng giúp chúng ta, chúng ta lên ngựa đi theo hắn.”

Triệu Khách nói xong cũng không đợi Khố Nhĩ Ban phản ứng đã nhảy lên lưng ngựa trước tiên.

Khố Nhĩ Ban thấy thế thay đổi sắc mặt, còn tưởng mình chưa nói rõ ràng, những con ngựa này không chịu đi, ngươi cưỡi lên nó càng không chịu đi.

Ngay lúc Khố Nhĩ Ban chuẩn bị mở miệng giải thích, con ngựa vốn không chịu đứng lên, xoạt một cái đứng lên từ trong tuyết.

Triệu Khách cưỡi ngựa đi lên, đưa tay kéo một phát, kéo Cơ Vô Tuế vào trong ngực của mình.

Đại Đầu cõng Tống Hằng tiện tay kéo một con ngựa cưỡi lên, La Thanh bị Camilleri đặt nằm ngang trên lưng ngựa, bản thân cưỡi riêng một con ngựa, cũng không cưỡi chung ngựa với Gia Ngọc.

Lúc này, hai người Tống Hằng và La Thanh đều ở trong trạng thái ngất xỉu.

Triệu Khách không muốn giải thích quá nhiều với hai người, cho nên lúc để Cơ Vô Tuế giải trừ thời gian dừng lại đã rất thẳng thắn đánh ngất hai người trước.

Chờ một đoàn người Triệu Khách cưỡi lên ngựa, con ngựa cũng đứng lên theo căn bản không cần lôi kéo, đưa một đoàn người Triệu Khách đi về phía trước.

Nếu không phải có Triệu Khách thúc giục, e rằng hai phụ tử Khố Nhĩ Ban còn phải đứng trong tuyết một lúc lâu mới có thể khôi phục lại từ trong trạng thái khiếp sợ.

Tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng Khố Nhĩ Ban lại lệ nóng đầy mặt, mừng rỡ như điên hô to thánh Ala phù hộ ở trong lòng.

Hắn ta vội vàng kéo một con ngựa ôm nhi tử nhảy lên ngựa, chạy phía trước dẫn đường.

Nhà Khố Nhĩ Ban cách đây không xa, nhưng cái không xa này là đối với đám hán tử thảo nguyên như Khố Nhĩ Ban.

Bình Luận (0)
Comment