Đám người Triệu Khách cưỡi ngựa tròn hai giờ mới tới khu nuôi ngựa của Khố Nhĩ Ban, ba cái nhà bạt và một chuồng ngựa đã sụp đổ một góc.
Đối với đám người Triệu Khách, Khố Nhĩ Ban thể hiện hết tất cả sự nhiệt tình của một người trên thảo nguyên.
Trong lòng của hắn ta, đám người Triệu Khách là sứ giả do thánh chủ phái tới, đặc biệt là vị nữ nhân mặc quần áo thoải mái kia, tuy rất lạnh băng nhưng đây là nữ nhân xinh đẹp nhất mà Khố Nhĩ Ban từng gặp.
Nhưng mỗi lần nàng nhìn thoáng qua Khố Nhĩ Ban, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác hèn mọn nhỏ bé, khiến hắn ta không dám nhìn thẳng vào vị nữ nhân như thiên nữ này.
Nếu Heo mập biết suy nghĩ của Khố Nhĩ Ban, e rằng chắc chắn sẽ vỗ vai Khố Nhĩ Ban, nói cho hắn ta biết điều này không hề mất mặt.
Đừng nói Khố Nhĩ Ban, trong đám người bọn họ cũng chỉ có Triệu Khách không sợ Cơ Vô Tuế, những người khác bao gồm cả Gia Ngọc đều có sự sợ hãi cực lớn với Cơ Vô Tuế.
“Nhất định phải mặc quần áo như thế này sao?”
Cơ Vô Tuế thấy không quen với bộ quần áo thể thao trên người, hơn nữa bộ quần áo này hơi rộng.
So sánh với dáng người cao gầy lại đầy đặn của Camilleri, tất nhiên Cơ Vô Tuế không thể mặc vừa quần áo của nàng.
“Chờ chúng ta đến khu vực thành thị, đến lúc đó thay đổi quần áo thích hợp hơn, trước mặc tạm như vậy đi, dù sao quần áo trên người ngươi quá nổi bật.”
Triệu Khách rất tự nhiên ôm Cơ Vô Tuế vào trong ngực.
Việc của lão gia tử coi như đã kết thúc, sau khi suy nghĩ của Triệu Khách bình tĩnh lại cũng phát hiện thân thể của Cơ Vô Tuế rất suy yếu.
Tuy hắn không nhận ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lực quan sát nhạy bén cùng với việc hắn rất quen thuộc vẻ mặt cường thế ngày thường của Cơ Vô Tuế.
Đến mức Cơ Vô Tuế có giấu giếm thế nào, cuối cùng vẫn bị Triệu Khách phát hiện.
Nhưng Cơ Vô Tuế không chịu nói, Triệu Khách cũng không vặn hỏi quá nhiều, trên thực tế hắn rất hưởng thụ cảm giác bản thân có thể che chở Cơ Vô Tuế.
Luôn được nàng bảo vệ, bây giờ đến lượt hắn chăm sóc nàng, cuối cùng đã để Triệu Khách thể hiện ra một mặt nam nhi của hắn ở trước mặt Cơ Vô Tuế.
“Hai bằng hữu của ngươi còn đang ngủ, ta nghĩ chẳng mấy chốc bọn họ có thể tỉnh lại, ăn cơm trước đi, cảm tạ các ngươi đã giúp đỡ ta, nếu không ta chắc chắn sẽ điên mất.”
Khố Nhĩ Ban dẫn theo lão bà đi tới, vì báo đáp sự giúp đỡ của Triệu Khách với bọn họ, Khố Nhĩ Ban đặc biệt làm thịt một con dê, nấu một nồi thịt dê hầm.
Thịt dê đã hầm nhừ tỏa ra mùi thơm đặc biệt, thịt dê ở đây cũng không có bất kỳ mùi vị gì, ngược lại mang theo mùi thịt dày đặc.
Không cần đồ gia vị gì nữa, chỉ cần một ít muối ăn cũng đủ để nấu ra vị tươi của thịt dê.
Vừa cắn một miếng, mùi thơm của thịt tản ra, dù là nữ nhân không dính khói lửa trần gian như Cơ Vô Tuế cũng ăn nhiều hơn chút.
Chứ đừng nói đến là Đại Đầu và Vương Ma Tử, hai người này cầm một miếng thịt dê lớn, ăn đến không ngậm miệng được.
Thật ra Khố Nhĩ Ban chưa từng nghĩ đến, những con ngựa đó đột nhiên không đi nữa không phải bọn nó mệt mỏi, mà là khí tức đặc thù của Gia Ngọc khiến những con ngựa này không dám tùy tiện làm liều.
Đương nhiên, Triệu Khách sẽ không nói toạc ra việc này.
“Tỷ tỷ, bên ngoài có rất nhiều Tiểu Bạch, ta cũng muốn.”
Lúc này, Gia Ngọc và Nhiệt Hợp Man chạy vào từ ngoài lều, sau khi Nhiệt Hợp Man đi vào lều trại cẩn thận nhìn thoáng qua Đại Đầu, rất sợ hãi trốn sau lưng phụ thân mình.
Vẻ mặt Đại Đầu dữ tợn thật sự hơi quá kinh khủng, đặc biệt là lúc há miệng ăn thịt khiến Nhiệt Hợp Man nhìn một cái đã không dám nhìn tiếp nữa.
Chỉ có thể len lén chuyển mắt sang Gia Ngọc, Nhiệt Hợp Man nhìn Gia Ngọc khuôn mặt nhỏ không khỏi hơi nóng lên, ngượng ngùng ôm mặt ngồi xuống bên cạnh.
Dáng vẻ lòng xuân rung động này không lừa được ánh mắt của đám người Triệu Khách, nhưng đây chỉ là sự yêu thích giữa hài tử, bọn họ cũng không định xen vào.
Chỉ là sự yêu thích đơn thuần mà thôi.
Đối với đám Tiểu Bạch mà Gia Ngọc nhắc đến, tất nhiên Camilleri lựa chọn bỏ qua, cho Gia Ngọc một miếng thịt dê khiến Gia Ngọc ăn say sưa ngon lành.
Nhiệt Hợp Man đứng bên cạnh thấy thế, vội vàng ưỡn ngực nói: “Sao nào, ăn thịt dê có ngon không.”
“Thịt dê??”
Gia Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Nhiệt Hợp Man, hoang mang nhìn thịt trên tay mình.
“Đúng vậy, chính là những Tiểu Bạch đó, a tháp của ta đặc biệt chọn lựa một con dê nhỏ thịt mềm nhất, ăn ngon nhất.”
Nhiệt Hợp Man đầy kiêu ngạo giải thích.
Gia Ngọc vừa nghĩ đến những con dê nhỏ đáng yêu đó, khuôn mặt lập tức sụ xuống, đôi mắt đỏ hồng như là sắp khóc.
Lần này đến lượt Nhiệt Hợp Man hoảng hốt, lại nghe Gia Ngọc bĩu môi, nghẹn ngào nói: “Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, chúng ta ăn nó, mụ mụ của nó có lo lắng không?”
Mọi người ngạc nhiên, ngay cả sắc mặt Triệu Khách cũng không khỏi trở nên cổ quái.
Heo mập và Vương Ma Tử nhìn thịt dê trên tay, đối mặt với vấn đề thiện lương lại ngây thơ của Gia Ngọc, bọn họ lại không thể tiếp tục ăn được nữa.”