Trong chốc lát, Triệu Khách trơ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cơ Vô Tuế, yên lặng cầm lấy miếng bông tắm mà Bạch Đường lấy cho nàng.
“A!”
Trong đêm khuya, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Khách quanh quẩn trong biệt thự.
Cho đến sáng hôm sau Hà Toàn Thuận đến, Hà Toàn Thuận ngồi trên ghế sofa kỳ quái liên tục nhìn hai đùi của Triệu Khách sưng lên rất lớn.
Ánh mắt cẩn thận nhìn thoáng qua Cơ Vô Tuế nằm phơi nắng bên cạnh bể bơi, hắn ta không khỏi nghi ngờ nói: “Ma Tử và Đại Đầu huynh đệ đâu?”
Triệu Khách xua tay, yếu ớt nói: “Đi rồi.”
Trải qua một đêm ma sát, dù trong lòng Triệu Khách chất đống rất nhiều oán khí và lửa giận cũng hoàn toàn bị Cơ Vô Tuế chà cho sạch sẽ.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ mục đích khi Cơ Vô Tuế ném nữ quỷ ở trong con tem “Quỷ tân nương” này ra lại nhét Bạch Đường vào, lại là vì giám sát hắn.
Việc hắn làm bánh kem với giả thể Clarice trong không gian khủng bố trước đó đã bị Bạch Đường nói ra, nói kỹ càng cả quá trình thật sự khiến người ta giận sôi.
Ngay cả hình ảnh hắn dùng chày cán bột quấy sữa kia, cũng bị miêu tả vô cùng tinh tế.
Có thể thấy sau khi Cơ Vô Tuế có ham muốn chiếm hữu cường đại nghe đến đó, buổi tối hôm qua hắn đã gặp bi kịch như thế nào.
Cũng may lúc ấy hắn còn tắm rửa sạch sẽ.
“Đi rồi sao?”
Hà Toàn Thuận không khỏi khẽ nhíu mày, hắn ta cũng không phát hiện hai người này đã rời đi.
Đây cũng không phải cố ý giám sát, mà là xung quanh biệt thự đều là bảo tiêu đỉnh cấp của châu báu Hanh thị bọn họ.
Cho dù hai người này đã từng là người đưa thư, nhưng hắn ta tự tin sự bố trí của mình không có một góc chết, nếu hai người rời đi tuyệt đối không trốn thoát tai mắt của hắn ta.
Tuy hoang mang nhưng Hà Toàn Thuận rất thông minh không hỏi quá nhiều về vấn đề này, mắt đối mắt với Triệu Khách, sau khi im lặng một lát mới nói: “Tạo hóa châu… Thật sự ở chỗ của ngươi?”
Sau khi nghe được câu nói của Hà Toàn Thuận, cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của Triệu Khách cũng xuất hiện nụ cười.
Hắn vốn tưởng Hà Toàn Thuận có thể chờ đợi thêm chút thời gian nữa, bây giờ xem ra hắn ta vẫn không giữ được sự bình tĩnh.
“Có lẽ ta từng nói với ngươi, ta không làm việc không có chỗ tốt!”
Hà Toàn Thuận nghe vậy, trên mặt xuất hiện vẻ mừng như điên.
Có đôi khi, lúc nói chuyện làm ăn với người khác cần nghĩ sâu tính kỹ.
Triệu Khách đã đưa ra yêu cầu, vậy chứng minh món đồ này thật sự ở trên tay hắn nhưng mình cần đưa ra đủ lợi ích để hắn dao động.
Trong chốc lát, sắc mặt Hà Toàn Thuận trở nên kích động, hắn ta không sợ Triệu Khách đưa ra yêu cầu, chỉ sợ Triệu Khách lập tức từ chối vậy thật sự không có bất kỳ chỗ trống nào để bàn bạc.
Hà Toàn Thuận không vội mở miệng mà liên tục cân nhắc, hắn ta am hiểu sâu sắc về việc kinh doanh, biết rõ việc thương thảo này chỉ có một lần.
Hoặc phải nói, Triệu Khách đang cho hắn ta cơ hội, đây là ý tốt của Triệu Khách.
Nếu mình không thể lấy ra thứ có thể khiến Triệu Khách dao động, tiếp theo Triệu Khách không cần thiết nói chuyện tiếp với hắn ta nữa.
Kim giây đồng hồ di chuyển cộc cộc cộc, nhìn Hà Toàn Thuận đã chìm vào trong suy nghĩ, thỉnh thoảng ánh mắt lấp lóe giãy giụa.
Triệu Khách cũng không nóng nảy, ánh mắt lén lút nhìn về phía Cơ Vô Tuế, trong đầu không khỏi suy nghĩ nên làm thế nào để xoa dịu lửa giận của Cơ Vô Tuế.
“Coi như ta mượn Tạo hóa châu của ngươi, ta sẽ đưa một hạt châu khác cho ngươi coi như tiền thuê.”
“Một viên khác?”
Triệu Khách bị lời nói của Hà Toàn Thuận kéo lại suy nghĩ, ánh mắt nhìn thẳng vào Hà Toàn Thuận.
Đó cũng không phải đáp án mà hắn muốn, nhưng lại thấy tò mò với một hạt châu khác.
“Đúng, một hạt châu khác, Long châu!”
Sau khi nghe Hà Toàn Thuận nói xong, Triệu Khách không khỏi khẽ giật mình, lại không nhịn được cười lạnh nói: “Bảy viên ngọc rồng? Ngươi đừng nói cho ta biết, chờ ta gom góp đủ bảy viên còn có thể triệu hoán ra Thần long.”
Triệu Khách hơi giận, hắn đã cho Hà Toàn Thuận cơ hội lớn nhất, nhưng Hà Toàn Thuận lại dùng loại đồ chơi này đến đối phó hắn.
Không phải Triệu Khách không tin Hà Toàn Thuận, mà là Triệu Khách cũng không cảm thấy Long châu trong miệng Hà Toàn Thuận thật sự là Long châu trong truyền thuyết.
Nếu thật sự là Long châu, Hà Toàn Thuận cần gì đến đây cầu xin hắn.
“Ta không nói đùa, tên đầy đủ của viên Long châu này là Toan nghê châu, cùng một bộ với Tạo hóa châu trên tay ngươi.”
Hà Toàn Thuận rất nghiêm túc, sau khi hắn ta liên tục cân nhắc chuyện này mới nói ra điều kiện, tuyệt đối không có ý đùa giỡn.
“Toan nghê châu?”
Triệu Khách vô thức đưa mắt nhìn về phía Cơ Vô Tuế, phát hiện Cơ Vô Tuế đang gật đầu với hắn.
Hắn lập tức thấy hứng thú, ra hiệu Hà Toàn Thuận nói tiếp.
Hà Toàn Thuận kể đơn giản về lai lịch và lịch sử của Tứ tượng châu cho Triệu Khách.
Năm 1220, đạo giáo Toàn Chân phái Khâu Xử Cơ đến Tây Vực Côn Đô Tư (nay là Afghanistan) xa xôi để yết kiến Thành Cát Tư Hãn, được Thành Cát Tư Hãn phong làm đại tông sư, chưởng quản tất cả người xuất gia trong thiên hạ.
Tên gọi ban đầu của bốn hạt châu Tạo hóa, Toan nghê, Kỳ nguyên, Định quang này là Cực thiên tứ tượng châu, cũng là một bộ trọng bảo mà Thành Cát Tư Hãn ban cho Khâu Xử Cơ.