“Yêu tinh?”
Triệu Khách chớp mắt mấy cái như nghe được chuyện thú vị gì đó.
“Suỵt suỵt! Vương huynh đừng lên tiếng, phần lớn thương đội là tôi tớ của thương nhân, nếu nghe thấy sẽ dễ gây ra rối loạn.”
Trần Phàn ra hiệu Triệu Khách nhỏ giọng, cảnh giác đảo qua sau lưng, sau khi xác định không có người nghe được mới cười khổ nói: “Ta đã từng ám chỉ cho thương nhân trong thương đội nhưng đối phương hồn nhiên không thèm để ý, Đại Đồng tiêu cục của Trần mỗ đã nhận tiêu chắc chắn thành công, không thể không từ, nếu Vương huynh cảm thấy nguy hiểm có thể đi đường vòng qua Ngọc Môn ở bên cạnh, nhưng lộ trình phải kéo dài hai ngày.”
Triệu Khách bình tĩnh gật đầu, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Trần Phàn, quan sát từng biểu cảm nhỏ xíu trên khuôn mặt và ánh mắt của Trần Phàn khi nói chuyện.
Thấy Trần Phàn nói rất chân thành tha thiết không giống dáng vẻ nói dối, trong lòng Triệu Khách suy nghĩ một chút, trên mặt nở nụ cười chắp tay với Trần Phàn: “Xin nhận ý tốt của Trần huynh, chỉ là hai huynh đệ ta muốn nhanh chóng chạy tới Yên thành, đi đường vòng cũng không phải sự lựa chọn sáng suốt.”
“Như thế cũng được, nhưng hai vị huynh đệ không được chủ quan mới được.”
Trần Phàn thấy vậy cũng không cần phải nhiều lời nữa, quay người bắt đầu phân phó người hầu trong thương đội chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Ong ong ong…”
Bây giờ là mùa hè nóng nực, từng tiếng ve kêu chói tai trong rừng cây càng kêu càng vang.
Mặt trời rải xuống mặt đất thành một mảnh trắng lóa mắt, nhìn không khí cũng bắt đầu vặn vẹo theo.
Ít nhất mặt đất đã đạt tới nhiệt độ cao gần 40 độ, người đi ra ngoài, không lâu sau da thịt sẽ bị bỏng nắng, nghiêm trọng hơn còn bị cảm nắng.
Đối với thời đại này, trừ khi có thầy thuốc đi theo, nếu không trên cơ bản cảm nắng sẽ không cứu nổi.
Đây cũng là lý do vì sao thương đội lại nghỉ ngơi giữa ban ngày chứ không phải đi đường.
Về phần yêu tinh Hắc Phong lĩnh, cuối cùng chỉ là tin đồn mà thôi, so sánh với yêu tinh thì mặt trời trên đỉnh đầu càng nguy hiểm hơn.
Heo mập ngâm nửa người trong dòng suối, thoải mái đến không chịu nổi.
Trần Phàn thấy rất hâm mộ điều này, nhưng nước suối lạnh buốt dùng để tắm rửa còn được, nếu ngâm ở trong đó không lâu sau sẽ bị bệnh.
Cho nên cũng chỉ xách một khối đá ngồi bên cạnh trò chuyện với Triệu Khách.
Thỉnh thoảng ánh mắt Trần Phàn lại nhìn về phía Triệu Khách, đợi sau khi thấy Triệu Khách bình tĩnh nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, trong lòng Trần Phàn không khỏi coi trọng Triệu Khách hơn mấy phần.
Giữa trưa nắng nóng, cho dù ở trong rừng cây cũng oi bức không chịu nổi.
Triệu Khách ngồi ở đó lại không rơi một giọt mồ hôi nào, có thể thấy thực lực vượt xa mình.
Đương nhiên Triệu Khách không biết suy nghĩ của Trần Phàn, nóng lạnh đã không có cảm giác gì đặc biệt với hắn.
Cộng thêm đang ở trong rừng cây, dáng vẻ của Triệu Khách không có chút khó chịu nào, ngược lại phát hiện trong cánh rừng này lại còn có rất nhiều dược liệu hoang dại.
Tuy không tính là thứ trân quý gì nhưng những dược liệu này lại có thể thấy được đầy đất, nhiều đến mức giống như cỏ dại.
Trần Phàn là người rất hay nói, tính cách phóng khoáng, cộng thêm là tiêu đầu của tiêu cục, lúc nói chuyện với Trần Phàn lại rất vui vẻ.
Từ trong lời nói của Trần Phàn, hắn biết thực lực của Trần Phàn tuyệt đối không thể coi là hạng nhất.
Triệu Khách vòng vo hỏi thăm, phát hiện Trần Phàn cực kỳ sùng bái Đạo gia, đặc biệt là lúc hắn ta nhắc đến Vân Hử Tử, càng khiến Trần Phàn thể hiện ra tình cảm ngưỡng mộ to lớn.
“Vân Hư Tử đạo trưởng Cổ Vân quan là nhân vật thần tiên, từ mấy năm trước ta may mắn thấy một chiêu Ngũ Lôi pháp của đạo trưởng, đánh giết yêu quái trốn trong trấn ngay tại chỗ, đáng tiếc Trần mỗ vô duyên, không thể bái nhập tiên môn.”
Nói xong lời cuối cùng, Trần Phàn đầy thổn thức.
“Không biết so sánh Vân Hư Tử đạo trưởng với đạo trưởng Toàn Chân giáo thì như thế nào?”
Triệu Khách híp mắt thử dò hỏi.
Trần Phàn nghe đến Toàn Chân giáo, vẻ mặt hơi nghiêm nghị lắc đầu nói: “Tất nhiên không so được, Toàn Chân giáo là huyền môn đứng đầu, e rằng Vân Hư Tử đạo trưởng không cách nào so sánh được.”
Triệu Khách và Heo mập nhìn nhau, có thể gọi lôi giết yêu quái, ít nhất cũng là thực lực người đưa thư trung cấp.
Nhưng xem ra vị Vân Hư Tử này cũng chỉ là nhân vật hạng hai, còn lâu mới có thể so sánh với Toàn Chân giáo.
Trong lòng Triệu Khách đánh giá cân nhắc đại khái một chút, đạo quan của Vân Hư Tử này chỉ có thể coi là hạng hai ở trong loại bối cảnh này, nhưng thực lực đã không kém người đưa thư trung cấp bao nhiêu.
Có thể đưa ra kết luận như vậy, Toàn Chân giáo là đại giáo hạng nhất, thực lực cũng không chênh lệch nhiều với nhóm đứng đầu trong người đưa thư trung cấp.
Ít nhất người đưa thư trung cấp cầm con tem hoàng kim trong tay, e rằng chưa chắc có thể lấy được lợi ích trước mặt loại đại giáo này.
Nếu loại người trâu bò như Khâu Xử Cơ còn sống, e rằng thực lực mạnh đến mức đủ chống lại người đưa thư cao cấp.
Suy đoán này cũng không phải là Triệu Khách tự nghĩ ra.
Ở trong không gian khủng bố Đại Hạ trước đó, sau lưng Đại Hạ quốc còn có mấy lão bất tử cũng chưa thật sự ra tay.