Cho dù bị đạn quỹ đạo đánh trúng chính diện cũng chỉ bị thương, bị nhốt ở trong hư vô, có thể nghĩ thực lực như thế nào.
Hiện tại là không gian thi đấu tranh bá, tài nguyên và vũ lực cao hơn Đại Hạ, không loại trừ việc có một vài tên trâu bò thực lực nghịch thiên.
Về phần yêu tinh… Triệu Khách cũng chỉ có thể chờ gặp được lại nói sau.
“A, đoàn trưởng, ngươi xem!”
Lúc này, Heo mập nháy mắt ra hiệu về phía trước, Triệu Khách nhìn theo.
Trên xe ngựa, một nữ tử mặc váy lụa màu đỏ được hai tên nha hoàn cẩn thận từng li từng tí đỡ xuống xe ngựa.
Nữ tử có vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt trong suốt có thần, trong từng hành động thể hiện ra sự đoan trang điển nhã của khuê tú nhà lớn, vừa nhìn đã biết là nữ tử xuất thân nhà lớn.
“Vị này là nữ nhi của thương thân trong thương đội, gọi là Liễu Y, nghe nói lần này đưa theo là muốn quan hệ thông gia với Khấu gia Yên thành, đáng tiếc.”
Trần Phàn lắc đầu âm thầm tiếc hận.
Heo mập ở bên cạnh hỏi xen vào: “Tiếc cái gì?”
“Hừ hừ, còn có thể là cái gì, nhi tử Khấu gia là một tên ngốc, miệng không thể nói, hành động như tiểu nhi ba tuổi, gả đi cũng chỉ trông coi phòng trống cả một đời.”
Trần Phàn nói đến đây vẻ mặt không cam lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ tử kia, hận không thể trừng cả tròng mắt ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt của vị cô nương kia nhìn sang, thấy cái bụng trắng bóng của Heo mập ngâm trong suối nước xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng xoay người lôi kéo nha hoàn đi sang bên khác hóng mát.
Thấy thế, Triệu Khách liếc nhìn Trần Phàn một cái, hắn không nói chuyện, chỉ cảm thấy cảm xúc của Trần Phàn hơi kích động quá.
Lúc này, trên xe ngựa có một tên mập mạp tuổi tác khoảng bốn mươi đi xuống.
Sau khi đi xuống xe ngựa cũng vén y phục của mình lên, thời tiết nóng nực quần áo trong đều đã ướt đẫm.
Hắn ta ngâm chân trong nước suối lạnh buốt, để người hầu cầm cây quạt để quạt mát.
Lần này không cần Trần Phàn giới thiệu, Triệu Khách và Heo mập cũng có thể đoán ra vị này là thương chủ của thương đội.
Hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng cũng không tệ lắm.
Vị thương nhân này gọi là Liễu Hồng Tài, chính là tên thương nhân địa phương mà Trần Phàn nhắc đến.
Sau khi Liễu Hồng Tài thấy Triệu Khách và Heo mập đằng xa khách sáo gật đầu, sai người đưa một ít bánh ngọt cho Triệu Khách và Heo mập, cảm tạ hai người Triệu Khách đã ra tay giúp đỡ trước đó, đồng thời mời Triệu Khách và Heo mập đi qua uống rượu.
Nhưng sau khi Triệu Khách nhận lấy điểm tâm, rất uyển chuyển từ chối lời mời của Liễu Hồng Tài.
Theo ý của Triệu Khách, bọn họ chỉ vội vàng đi ngang qua kết bạn cùng đi mà thôi, cũng không muốn có mối liên hệ mật thiết hơn với thương đội.
Triệu Khách từ chối khéo khiến Liễu Hồng Tài rất khó chịu, nhưng cũng không có cách nào ép buộc chuyện này.
Cả đám người nghỉ ngơi đến chiều, lúc này đội xe mới tiếp tục xuất phát.
Sau khi đội xe tiến vào Hắc Phong lĩnh, tốc độ bắt đầu chậm lại.
Trên đường tảng đá gập ghềnh, xe ngựa không khỏi phát ra tiếng lắc lư “cạch cạch”, điều này khiến người ta lo lắng nó có thể vỡ ra từng mảnh bất cứ lúc nào hay không.
Trên đường đi Triệu Khách lại rất nhẹ nhàng, trong môi trường tự nhiên ngũ giác của hắn trở nên đặc biệt rõ ràng.
Điều đáng tiếc duy nhất là Triệu Khách chưa phát hiện có chỗ nào không bình thường, hắn còn nhớ kỹ Trần Phàn nhắc đến yêu tinh, muốn xem thử rốt cuộc là tình hình gì.
“Vương huynh, e rằng đêm nay chúng ta không thể rời khỏi Hắc Phong lĩnh, hình như phía trước có một tòa chùa miếu, vừa hay chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này đợi sáng mai xuất phát, đoàn chừng giữa trưa ngày mai sẽ đến Yên thành.”
Trần Phàn cưỡi ngựa đến gần, nói với Triệu Khách.
Triệu Khách nghe vậy gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàn: “Hình như ngươi rất quen thuộc nơi này.”
Trần Phàn ngạc nhiên, chợt cười nói: “Tạm được, áp tiêu lâu dài cũng biết một vài điều về nơi này.”
Thấy ánh mắt né tránh của Trần Phàn, Triệu Khách không nói tiếp nữa, Trần Phàn thấy thế vội vàng cưỡi ngựa chạy về phía trước.
Đợi sau khi Trần Phàn rời đi, ánh mắt Heo mập nhìn về phía Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tên này có vấn đề.”
“Đâu chỉ hắn có vấn đề, ta thấy là nhiệm vụ lần này của chúng ta có vấn đề.”
Triệu Khách cười lạnh.
Từ trước đó Trần Phàn nhắc đến nơi này có yêu tinh, Triệu Khách đã cảm thấy hình như Trần Phàn rất muốn đuổi bọn họ đi.
Nhưng Triệu Khách không để ý, dù sao trong thương đội đột nhiên có thêm hai người không rõ thân phận, đổi lại là hắn cũng làm như thế.
Triệu Khách càng ngày càng cảm thấy hình như tên này đang che giấu điều gì đó, tuy hắn ta che giấu rất kỹ, thậm chí Triệu Khách còn không nhìn ra sơ hở từ trên mặt hắn ta, nhưng một vài chi tiết nhỏ lại để lộ ra cái đuôi hồ ly của Trần Phàn.
“Xem đi, mặc kệ tên này có tính toán gì, ta thấy đêm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.”
Trong mắt Triệu Khách hiện ra một phần mong đợi.
Khác với tình huống trong thần bí chi địa, lần này hắn không cần phải tiết kiệm thời gian, Triệu Khách cảm thấy hắn có thể cẩn thận hưởng thụ quá trình nhiệm vụ lần này một chút.
Như Trần Phàn đã nói, bên trong Hắc Phong lĩnh thật sự có một tòa chùa miếu, chỉ là chùa miếu này đã sớm rách nát.