Lúc xe ngựa thương đội đi đến gần chùa miếu, chỉ thấy từng con quạ đen trên chạc cây phát ra từng tiếng rít chói tai, tạo thành từng nhóm vung cánh bay lên.
“Ực ực!”
Một số thị vệ nhát gan nhìn cửa miếu rách nát lập tức cảm thấy lạnh cả gáy, lông tóc cả người dựng đứng lên, không nhịn được rùng mình một cái.
“Không phải có yêu tinh thật chứ.”
Có người châu đầu ghé tai nói, tiếng nói rất nhỏ nhưng không giấu giếm được tai mắt của Triệu Khách.
Xem ra, lúc Trần Phàn nói chuyện với bọn họ vô cùng thần bí sợ lộ ra ngoài, nhưng thật ra trong lúc vô hình đã sớm cài cắm chủ đề yêu tinh này vào trái tim mỗi người.
Điều này càng khiến Triệu Khách cảm thấy tên Trần Phàn này có vấn đề.
Chỉ có điều Triệu Khách không nóng nảy, hắn lẳng lặng chờ đợi, chờ Trần Phàn lộ ra đuôi hồ ly, dù sao bắt trộm bắt tận tay, bắt gian bắt cả đôi.
“Cha, đêm nay chúng ta ở đây sao?”
Liễu Y nhìn chùa miếu rách nát trước mặt, luôn cảm thấy trong lòng hơi lo lắng.
Liễu Hồng Tài cũng hơi khó xử, ánh mắt lo lắng liếc nhìn Trần Phàn đang chỉ huy đám hộ vệ.
“Trần Phàn!”
Nghe thấy Liễu Hồng Tài gọi, Trần Phàn xoay người nhanh chóng đi tới.
“Thương chủ có gì dặn dò.” Trần Phàn cúi đầu ôm quyền nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Liễu Y bên cạnh.
“Nơi này… An toàn chứ? Thật sự có yêu tinh?”
Liễu Hồng Tài hơi lo lắng dò hỏi.
“Đây chỉ là tin đồn mà thôi, thương chủ đừng coi là thật.”
Trần Phàn nói rất chắc chắn, khiến trong lòng Liễu Hồng Tài cũng nhận được chút an ủi.
Sai người dọn dẹp ra hai căn phòng khá nguyên vẹn, liền dẫn người đi vào trong phòng.
Triệu Khách và Heo mập lại thấy không sao cả, hai người chỉ hai ba bước đã nhảy lên đỉnh ngói chùa miếu nghỉ ngơi.
Đối với kế vặt của Trần Phàn, đừng nói Triệu Khách, e rằng Heo mập cũng đại khái đoán ra được.
Trần Phàn che giấu rất tốt, nhưng điều này chỉ là với người bình thường mà thôi.
Đối với loại người thường xuyên qua lại giữa ranh giới bóng tối như Triệu Khách và Heo mập, tâm tư của Trần Phàn như lúc bọn họ chơi thủ đoạn thối nát, liếc qua một cái là nhìn thấu.
Đặc biệt đến tối Trần Phàn vô cùng nhiệt tình đưa một bát canh thịt đến, nụ cười trên mặt Triệu Khách và Heo mập lại càng rực rỡ hơn.
Một bát canh thịt thơm đậm bị Heo mập uống sạch sẽ, sau khi Triệu Khách chậm rãi uống mấy ngụm cũng ăn sạch sẽ canh thịt trong bát.
Nhưng mùi vị này… Coi như nếm thử một lần đi.
Sau khi nhìn Triệu Khách và Heo mập uống hết canh thịt không thừa một giọt nào, trong mắt Trần Phàn thoáng qua vẻ mừng thầm.
“Vương huynh thế nào, có muốn thêm một bát nữa không?”
Đối mặt với sự nhiệt tình của Trần Phàn, Triệu Khách chỉ xua tay, vẻ buồn ngủ trên mặt càng ngày càng rõ, dứt khoát nằm trên ngói nóc nhà ngủ mất.
Về phần Heo mập, ngay từ lúc Triệu Khách nằm xuống, tiếng ngáy của hắn ta đã vang lên ầm ầm, khiến một số người còn chưa kịp ăn canh phía dưới tưởng trên trời sắp có sét đánh.
Thấy hai người đã nằm ngủ, ánh mắt Trần Phàn thoáng qua vẻ u ám, quay người từ trên cao nhìn thoáng qua căn phòng mà Liễu Hồng Tài ở lại, khóe miệng cong lên mỉm cười.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, người đã bay xuống nóc nhà, sau khi Trần Phàn rời khỏi nóc nhà, Triệu Khách và Heo mập cũng mở to mắt.
“Hay là dứt khoát giết chết hắn cho xong.” Trong mắt Heo mập thoáng qua sát ý, hương vị của bát canh thịt vừa rồi khó uống muốn chết, mùi thuốc nồng như vậy, thật sự coi hắn ta là heo sao?
Triệu Khách không quan tâm gật đầu, đến một bước này tất nhiên cũng đã hiểu rõ Trần Phàn có ý tưởng gì.
Đơn giản là muốn lấy danh yêu quái để giết người cướp của.
“Đợi thêm đi, chờ đồng bọn của hắn đến cùng giết luôn.”
“Đồng bọn?” Trên mặt Heo mập lập tức xuất hiện chút hoang mang.
Triệu Khách liếc nhìn hắn ta, cười lạnh nói: “Ngươi không cảm thấy đám sơn phỉ tấn công thương đội kia quá trùng hợp rồi sao?”
“Ây… Hình như… Có chút.”
Heo mập cái hiểu cái không gật đầu, nhưng trên thực tế căn bản không hiểu ý của Triệu Khách.
Thấy thế, Triệu Khách bất đắc dĩ giải thích: “Tám chín phần mười nhóm sơn phỉ mà chúng ta gặp phải là đồng bọn của Trần Phàn, thực lực của Trần Phàn không tệ, một đám sơn phỉ không có vấn đề gì với hắn, nhưng nếu lúc ấy không có chúng ta ra tay, thương đội này đã sớm tổn thất nặng nề.”
“Ồ, vậy hiện tại…”
Ánh mắt Heo mập sáng ngời, đã hơi hiểu rõ.
“Sơn phỉ đã không được, cũng chỉ có thể giả thần giả quỷ, ngươi chờ xem đi, đợi chút nữa đồng bọn của hắn sẽ…”
“Ồ!”
Lúc này Triệu Khách mới nói được một nửa, ánh mắt đảo qua rừng trúc cách đó không ra, hàng lông mày không khỏi cau chặt lại, trên mặt xuất hiện vẻ nghiền ngẫm.
“Sao thế?” Heo mập ngồi bên cạnh thấy vẻ mặt Triệu Khách khác thường, không khỏi mở miệng hỏi.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm rừng cây cách chùa miếu không xa, mở ra Hoàng kim đồng.
Không biết trong rừng cây xung quanh đã tuôn ra một luồng sương đen yếu ớt từ lúc nào.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách không khỏi thấy ngạc nhiên, quay đầu nói nhỏ với Heo mập: “Không cần chờ nữa, nơi này thật sự có yêu quái.”
Triệu Khách nói xong, trong rừng cây chợt lóe lên một sợi huỳnh quang, luồng sương đen kia lập tức bay về phía chùa miếu.
“Đừng nói chuyện, tiếp tục giả vờ ngủ đi!”