Thấy thế, Triệu Khách dứt khoát nằm xuống, trong lòng hắn cũng muốn xem rốt cuộc là loại yêu tinh gì.
“Các huynh đệ vất cả rồi, tới tới tới, uống một chén đi!”
Trong chùa miếu, Trần Phàn và mấy thủ vệ gác đêm cùng nhau uống rượu, ngươi một chén ta một chén, càng uống càng náo nhiệt.
Sắc mặt Trần Phàn ngồi trước đống lửa âm u không rõ, sau khi thấy mấy thủ vệ đã uống rượu có bỏ thuốc, từng người bắt đầu ngã trên mặt đất nhưng vẫn không thấy huynh đệ nhà mình chạy tới.
Dựa theo ước định, hai huynh đệ của hắn ta phải đến đây trước hắn ta một bước mới đúng, chờ sau khi hắn ta bỏ thuốc tất cả mọi người, ba người sẽ giết Liễu Hồng Tài và mấy thủ vệ khác trước.
Về phần tiền tài vòng vàng mang theo thì không động đến.
Chờ mọi người tỉnh lại, hai vị huynh đệ sẽ phối hợp với hắn ta diễn một trò xiếc yêu tinh ăn người.
Thương đội sẽ trực tiếp dẹp đường hồi phủ, dựa vào quan hệ của hắn ta với Trần gia và Liễu gia, hắn ta có thể danh chính ngôn thuận cưới Liễu Y làm thê, đến lúc đó tài sản Liễu gia đều thuộc về hắn ta.
Thật ra kế hoạch này quá phức tạp, lúc đầu chỉ là sự lựa chọn dự bị.
Trần Phàn vốn định dựa vào một đám sơn phỉ làm thịt Liễu Hồng Tài, làm vậy tiết kiệm rất nhiều sức lực.
Kết quả hai tên Trình Giảo Kim giết ra giữa đường, Trần Phàn thấy tình huống không thích hợp, đành phải giết thủ lĩnh sơn phỉ để bịt miệng trước.
Nhưng thấy bên mình đều đã làm xong mọi việc, sao vẫn chưa thấy hai huynh đệ của hắn ta xuất hiện chứ?
Trong lòng Trần Phàn không khỏi âm thầm lo lắng, điều này không hề đơn giản như kế hoạch sơn phỉ.
Cần người diễn yêu tinh, ít nhất sau khi tất cả mọi người tỉnh lại phải thấy được bóng dáng yêu tinh.
Nếu không ai có thể chứng minh có yêu tinh?
Một khi động đến quan phủ, cho dù quan phủ lười quản nhưng cũng có thể bị truy tra ra, chẳng may bị truy tra ra vậy hắn ta sẽ xong đời.
Ngay lúc trong lòng Trần Phàn thầm thấy nóng nảy.
“Đôm đốp!”
Trong đống lửa trước mắt phát ra tiếng củi lửa đốt nứt, từng đốm lửa nhỏ bay ra từ trong đống lửa.
Lúc này Trần Phàn mới phát hiện không biết sương đã lên từ lúc nào.
“Đáng chết!”
Thấy hai huynh đệ đã giao hẹn cẩn thận vẫn không thấy bóng dáng đâu, Trần Phàn nghiến răng dứt khoát móc con dao găm bên hông ra, dự định giết Liễu Hồng Tài trước lại nói.
“Ông!”
Trần Phàn vừa muốn đi vào trong phòng Liễu Hồng Tài, lại nghe cửa lớn chùa miếu phát ra một tiếng vù vù chói tai, một cơn gió lạnh thổi đến.
“Đinh linh linh linh…”
Tiếng lục lạc trong trẻo vang lên khiến vẻ mặt Trần Phàn cứng đờ, cầm ngược dao găm trong lòng bàn tay, híp mắt đảo qua bên ngoài cánh cửa.
“Trần Vĩ, Trần Vũ, là hai người các ngươi sao?”
Trần Phàn híp mắt lại, bên ngoài cửa lớn chùa miếu im ắng, sương mù mênh mông như có một bóng dáng đang đứng ở chỗ đó.
Thấy thế, Trần Phàn cẩn thận dịch về phía trước hai bước, quan sát kỹ càng, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên tức giận: “Trần Vũ, mẹ nó thằng ranh con nhà ngươi làm cái quỷ gì thế, dọa lão tử giật mình, ca ca Trần Vĩ của ngươi đâu?”
Bóng người trước mắt không phải ai khác, chính là huynh đệ Trần Vũ của mình.
Sau khi Trần Phàn thấy bất ngờ lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, suýt thì dọa mình đến tè ra quần.
Nói xong lời này, lại thấy trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Vũ nở một nụ cười quỷ quyệt, nụ cười kia khiến trong lòng Trần Phàn run rẩy, đột nhiên có một loại dự cảm không ổn.
Thân thể Trần Vũ trước mặt đột nhiên nhảy về phía Trần Phàn, thân thể xoay chuyển ở giữa không trung, trên gáy Trần Vũ lại lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, cười nói với Trần Phàn: “Đại ca ta ở chỗ này!”
Thân thể một người, hai khuôn mặt.
Dù Trần Phàn có gan lớn hơn trời, nhìn da mặt của huynh đệ Trần Vĩ trước mặt, trong chốc lát chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, trong đầu ầm vang trống rỗng.
Cẩn thận nhìn lên, khuôn mặt này càng giống bị khâu lên da đầu Trần Vũ, ở trên đường viền còn có thể thấy máu thịt be bét.
“A!!”
Sau khi nhìn rõ, Trần Phàn phát ra một tiếng kêu kỳ quái nhưng hắn ta cũng không phải người bình thường, thuở nhỏ tu tập luyện võ lại là tiêu đầu của tiêu cục, cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao khiến Trần Phàn to gan hơn người.
Sau khi hoảng sợ cực độ, trong đầu Trần Phàn không nghĩ đến chạy trốn giữ mạng, mà là trong lòng bừng bừng lửa giận.
“Quan tâm là người hay quỷ, ăn một đao của ta trước!”
Sau khi nói một câu này, Trần Phàn giơ con dao găm trong tay lên, lưỡi dao cắt ra một tia sáng lạnh trong không khí, nhanh như tia chớp chặt vào đầu Trần Vĩ.
Trần Phàn ra tay nhanh mạnh như điện, Trần Vĩ nhìn tia sáng lạnh đâm đến trước mặt không khỏi buồn bực hét to: “Ngươi muốn giết cả ta sao?”
“Đinh linh linh!”
Theo tiếng hét chói tai của Trần Vĩ, lục lạc dưới chân Trần Vũ vang lên, thân thể lại quỷ dị quỳ về phía trước né tránh dao găm của Trần Phàn.
“Yêu nghiệt phương nào còn chưa cút ra!”
Sau khi Trần Phàn nghe Trần Vĩ nói xong lại càng nổi nóng, người trước mặt chắc chắn không phải huynh đệ của hắn ta.
Sau khi đối phương né tránh dao găm, lưỡi dao của Trần Phàn rơi xuống sau đầu Trần Vũ, đâm vào da mặt của Trần Vĩ.
Nói thì chậm và xảy ra thì nhanh, lại nghe hai cái lục lạc dưới chân Trần Vũ vang lên.