Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2142 - Chương 2142 - Tri Chu Tinh

Chương 2142 - Tri Chu tinh
Chương 2142 - Tri Chu tinh

“Đinh linh linh!”

Trần Vũ vỗ hai tay xuống đất, hai tay chống lên, hai chân đạp ra sau, một cái Song Mã đặng đá vào ngực Trần Phàn.

Một đạp này cực kỳ khéo léo, tuy hơi khó coi lại khiến Trần Phàn không kịp trở tay, sau khi thân thể lộn một vòng trên mặt đất, nhảy ra sau một cái, hai trong mắt hiện đầy tơ máu.

Trên nóc nhà, hai người Triệu Khách và Heo mập như ngủ như tỉnh, xuyên qua khe hở mảnh ngói nhìn rất rõ ràng.

Trong loáng thoáng, Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng mơ hồ thấy trên người Trần Vũ hiện đầy sợi tơ vô hình, như một con rối gỗ bị người ta điều khiển.

Triệu Khách nhìn theo phương hướng của sợi tơ, phát hiện dường như một đầu khác của sợi tơ ở trong rừng cây bên cạnh.

“Tốt tốt tốt, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, ta sẽ trở về tìm quan phủ tố giác ngươi!”

Trần Vũ quay đầu tức giận nhìn chằm chằm Trần Phàn, xoay người lại chạy ra ngoài cửa.

Trần Phàn ngạc nhiên, sắc mặt lúc sáng lúc tối, chắc chắn Trần Vũ và Trần Vĩ đã không phải là người sống, nhưng Trần Phàn nghe thấy sẽ bị tố giác trong lòng cảm thấy lo lắng như giẫm trên sợi bông.

Ánh mắt đảo qua căn phòng của Liễu Hồng Tài, giậm chân một cái, cầm dao lao ra ngoài.

Triệu Khách thấy thế không khỏi lắc đầu thầm mắng Trần Phàn ngu xuẩn, chưa nói đây là muốn lừa gạt ngươi, cho dù thật sự đi tố giác ngươi, ngươi cũng chưa thật sự làm điều gì, nhiều nhất chỉ bỏ chút thuốc vào trong canh.

Chẳng lẽ quan phủ còn có thể dựa vào điều này phán ngươi có tội?

Cuối cùng hành động của Trần Phàn chỉ có thể nói hắn ta có tật giật mình, lòng dạ rối loạn.

“Ngươi ở lại đây trông coi, ta đi xem một chút!”

Thấy Trần Phàn đuổi theo, Triệu Khách để Heo mập trông coi ở chỗ này, cũng không cần làm gì hết, chỉ cần đảm bảo nhiệm vụ chi nhánh có thể hoàn thành là được.

Bóng dáng Triệu Khách như một giọt nước rơi vào dòng nước trong đêm tối, trong chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Dấu vết duy nhất còn để lại có lẽ là lúc gió thổi nhẹ nhàng, lá rừng khẽ nhúc nhích dao động trong gió.

Hắn đuổi theo dấu chân của Trần Phàn, đi thẳng vào chỗ sâu trong rừng cây.

Trong không khí có một loại khí tức không diễn tả được, khiến Triệu Khách vô thức cảm thấy chán ghét, là yêu khí.

Nhưng hoàn toàn khác với yêu khí của hai tên yêu quái Thuỷ Lộc, gốc cây già, yêu khí của Thuỷ Lộc đã không thể nói là yêu khí, càng nhiều hơn là chân khí thuần phác hoàn mỹ của Đạo gia.

Thuỷ Lộc kiên trì đồng tử kim thân nhiều năm, còn giống đạo sĩ hơn cả đạo sĩ.

Về phần gốc cây già, hắn ta là yêu quái hệ tự nhiên, chưa nói đến cây cỏ thành tinh không có quá nhiều lệ khí, hơn nữa Triệu Khách lại là người đưa thư hệ tự nhiên, cho nên cũng không hề cảm thấy khó chịu với Thuỷ Lộc.

Luồng yêu khí trước mắt hoàn toàn khác với cả hai cái này, một mùi tanh thối không diễn tả được tràn ngập trong cánh rừng này, điều này khiến cây cỏ khô héo, bị tước đoạt sinh cơ.

Loại yêu khí này khiến Triệu Khách cảm thấy buồn nôn, dùng Nhiếp nguyên thủ quét yêu khí đi.

“Đi ra, ngươi ở đâu? Cút ra đây cho ta!”

Trong rừng cây, tiếng gào thét của Trần Phàn càng ngày càng giận dữ, hắn ta càng tức giận thì trong lòng càng lo lắng.

Trong rừng cây vắng vẻ trước mắt không có cả tiếng ve kêu mùa hè, sương trắng bao phủ, một sợi ánh trăng chiếu xuống từ khe hở lá cây, càng có vẻ âm u lạnh băng.

Điều duy nhất có thể cung cấp dũng khí cho Trần Phàn, chính là con dao găm chiết xạ ra tia sáng lạnh trên tay Trần Phàn.

“Đinh linh linh!”

Lúc này, một tiếng lục lạc khiến Trần Phàn hoảng sợ xoay người sang chỗ khác.

Sau lưng, Trần Vũ đứng dưới gốc cây đa to lớn nở nụ cười quỷ quyệt nhìn chằm chằm vào mình.

“Đại ca, từ nhỏ ngươi đã được ăn ngon nhất, dùng tốt nhất, ngươi muốn cưới Liễu Y, chúng ta cũng muốn cưới Liễu Y, đánh nhau từ nhỏ đến lớn đều là chúng ta nhường ngươi, lần này không bằng ca ca nhường cho chúng ta đi!”

Trần Vũ nói xong lời này, quay người lại để lộ ra khuôn mặt Trần Vĩ, nụ cười càng thêm quỷ dị: “Đúng vậy! Đúng vậy, ngươi chết, chúng ta trở về cưới Liễu Y, đến lúc đó tiền của Liễu gia thuộc về chúng ta, chúng ta cũng không cần phải đi áp tiêu nữa!”

Trên hai khuôn mặt kia phát ra tiếng cười bén nhọn quái dị, khiến Trần Phàn càng nghe càng cảm thấy bực bội.

“Đều đi chết đi!”

Trần Phàn gầm lên giận dữ, đất đá dưới chân nứt vỡ, bóng dáng nhảy lên dốc sức xông về phía Trần Vũ.

Trong chốc lát, ánh dao trên tay vung lên phát ra tiếng rít gấp rút trong không khí.

“Phụ thân thật sự bất công, chỉ dạy đao pháp gia truyền cho một mình ngươi.”

Thấy bóng dáng Trần Phàn bị bao phủ trong ánh dao, đánh về phía bọn họ, Trần Vũ và Trần Vĩ lại phát ra một tiếng kêu kỳ quái, nhào tới từ phía đối diện.

“Ai bảo các ngươi đều là thứ tử!”

Trong mắt Trần Phàn vằn vện tia máu, ra tay không hề lưu tình.

Nhưng dao găm tam xích lại như thần binh trong tay Trần Phàn, Trần Vũ tay không cũng có thực lực không tệ, nhưng sau mấy lần giao thủ cũng bắt đầu không chống đỡ được.

“Đại ca, chẳng lẽ ngươi muốn giết cả huynh đệ ruột thịt của mình!”

Tiếng kêu thảm thiết của Trần Vĩ cũng không thể khiến Trần Phàn tỉnh táo lại, ngược lại vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn.

Bình Luận (0)
Comment