Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2143 - Chương 2143 - Tri Chu Tinh (2)

Chương 2143 - Tri Chu tinh (2)
Chương 2143 - Tri Chu tinh (2)

Lúc này Trần Vũ vừa lộ ra sơ hở đã bị Trần Phàn nắm lấy cơ hội, một bước áp sát, “phốc” một dao đâm xuyên qua tim Trần Vũ.

Dường như lo lắng Trần Vũ không chết, dao ra lại vào “xoẹt xoẹt xoẹt” liên tiếp ba dao sắp đâm nát cả lồng ngực Trần Vũ.

Thấy Trần Vũ ngã mạnh xuống đất, vẻ hung dữ trên mặt Trần Phàn mới dần bình tĩnh lại, một mình đứng ngây ngốc nhìn xác chết trên đất, cả người lại ngẩn ngơ một trận.

Nhìn dao trên tay mình lại nhìn xác huynh đệ nằm dưới đất, sắc mặt Trần Phàn trắng bệch.

“Không đúng! Ta… Trần Vũ! Trần Vĩ!”

Trần Phàn phát hiện đầu óc hỗn loạn tưng bừng, thậm chí hắn ta không biết mình đã làm những điều gì, bước nhanh về phía trước muốn ôm chặt thân thể Trần Vũ, kiểm tra xem hắn ta còn hít thở hay không.

Nhưng khẽ vươn tay ra Trần Phàn lại cảm thấy không thích hợp, nhẹ nhàng kéo một phát, thân thể Trần Vũ bị kéo lên như một tờ giấy.

Đừng nói là người chết, dù còn sống cũng không có khả năng nhẹ như vậy.

Ánh mắt Trần Phàn nhìn vết thương trước ngực Trần Vũ, lại thấy vết thương da tróc thịt bong, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra, Trần Phàn gỡ vết thương ra nhìn mới nhìn rõ xác chết Trần Vũ lại trống không.

Ngoại trừ một tầng da người và xương cốt thật mỏng, lục phủ ngũ tạng đã sớm không thấy tung tích.

“A!”

Thấy thế Trần Phàn không khỏi hét lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất, vừa nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, trên trán lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Đinh linh linh…”

Lúc này lại nghe xung quanh truyền đến từng tiếng lục lạc, tiếng lục lạc như truyền đến từ bốn phương tám hướng, tiếng động càng lúc càng lớn.

Trần Phàn hoảng sợ nhìn xung quanh đột nhiên cảm thấy trên cổ hơi lạnh lẽo, đưa tay sờ cảm giác trên cổ như dính thứ gì đó lạnh băng, cầm lên dựa vào ánh trăng nhìn kỹ, là một sợi bạc rất nhỏ.

“Đây là…”

Trần Phàn còn đang hoang mang, sợi bạc trong tay đột nhiên siết chặt “ô ô ô”, lực lượng của sợi bạc vô cùng lớn, lôi kéo Trần Phàn nhấc thẳng lên khỏi mặt đất.

“Két!”

Thân thể Trần Phàn bị treo ở trên gốc cây, mở to mắt ra nhìn, tình cảnh trước mắt lại khiến Trần Phàn mất hồn.

Trên tán cây trước mắt, một bộ, hai bộ, lít nha lít nhít xác chết bị treo ở trên tán cây như con nhộng.

Có cái đã trở thành xương cốt, có cái chỉ còn lại một tầng da người và xương cốt mỏng manh giống như Trần Vũ.

Trong đó không thiếu người còn mặc áo cà sa, hình như là tăng nhân trong chùa miếu.

“Hóa ra là một con nhện bự!”

Cách đó không xa, Triệu Khách híp mắt lại, trước mắt là tán cây bị sương mù bao phủ, bóng dáng to lớn co lại ở bên trong, thân thể khổng lồ dựa vào tán cây và yêu khí yểm trợ, ẩn thân ở trong đó.

Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách lóe lên, trong nháy mắt Vô Tướng kiếm kinh phá không mà ra.

Cũng giống Vương Ma Tử, Triệu Khách cũng rất muốn xác nhận thực lực của hắn, đồng thời xem rốt cuộc yêu quái trong bối cảnh thế giới này có thực lực như thế nào.

Kiêm mang đâm xuyên qua trăng, một kiếm chặt đứt tơ nhện trên cổ họng Trần Phàn, kiếm uy không giảm, chỉ thẳng vào con nhện trốn trong tán cây.

Phát hiện nguy cơ đánh tới, yêu quái trên tán cây dâng lên một luồng mây mù thật dày, yêu quái thò ra một đôi móng vuốt trắng bệch từ trong mây mù, móng vuốt bén nhọn đụng thẳng vào kiếm mang.

Trong chốc lát, Triệu Khách nghe thấy tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, một nữ tử bạch y rơi xuống từ trên tán cây, tóc dài theo áo trắng rủ xuống trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách.

Tục ngữ nói, muốn xinh đẹp một thân hiếu.

Nữ tử này có một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, mày liễu dài nhỏ, một đôi mắt quyến rũ, sống mũi ngọc hơi gồ lên, má ngọc hơi đỏ hồng, một bộ áo trắng càng có vẻ lê hoa đái vũ, vừa thấy đã yêu…

“Ngã tự sơn trung đa tuế nguyệt, thanh đăng bàng nhiễm phật hương y, nại hà phật liên nhân bất liên, khô vinh thụ tiền đồ tróc thiền.”

Nữ tử ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Triệu Khách rời khỏi rừng cây, vừa mở miệng đã là một bài thi từ nói ra sự tồn tại của bản thân, giọng nói như bách linh, mặt như hoa, đôi mắt đỏ hồng thúc giục người ta rơi lệ.

Nếu có một vị thư sinh ở đây, sau khi nghe nữ tử đọc bài thì tử này, biết đâu sẽ có suy nghĩ thương hương tiếc ngọc.

Cũng như Ninh Thải Thần trong Thiện nữ u hồn, biết đâu còn trình diễn một câu chuyện yêu đương giữa người và yêu.

Đáng tiếc, Triệu Khách không phải thư sinh, bằng cấp càng có hạn, nghe không hiểu thi từ của nữ tử này, cũng không có lòng đồng tình nghèo hèn của Ninh Thải Thần.

Sau khi Triệu Khách cau mày một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm Tri Chu tinh trước mặt: “Nói tiếng người!”

Nữ tử khẽ giật mình, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Triệu Khách như còn đang suy nghĩ, không phải vừa rồi mình đang nói tiếng người sao?

Nhưng yêu quái thành tinh có IQ không thấp, đặc biệt là loại Tri Chu tinh này am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sau khi thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của Triệu Khách lập tức hiểu ra điều gì đó.

Ngón tay khẽ che nửa bên gò má, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Còn xin đại sư phụ chiếu cố, thường ngày ta làm bạn với thanh đăng cổ Phật trong Phật tự, được người ta cung phụng hương hỏa, mượn mấy quyển kinh Phật vỡ lòng khai trí, chỉ hận hòa thượng chùa miếu phát hiện đánh tan trăm năm đạo hạnh của ta, nhốt ta ở chỗ này, cầu xin đại sư lòng dạ từ bi, thả ta rời đi.”

Bình Luận (0)
Comment