Người mà thanh niên nhắc tới là Trần Phàn đã bị dọa sợ, vẻ mặt tên này đờ đẫn nằm rạp trong bụi cây bên cạnh.
Từ rất xa Triệu Khách đã có thể ngửi được mùi khai thối trên người tên này, đoán chừng đã bị dọa ra cứt đái.
Triệu Khách không nói chuyện, chỉ là ánh mắt khinh bỉ càng ngày càng rõ ràng.
Không biết vì sao, hắn không thích tên trước mặt, hình như đối phương cũng không ưa hắn.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, từ ánh mắt của đối phương có thể thấy vẻ khó chịu.
“Ngươi muốn cứu, ta không phản đối, nhưng nếu ta muốn giết thì sao!”
Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Tri Chu tinh ngồi trên mặt đất không biết làm sao, ánh mắt sắc bén như đao khiến trong lòng Tri Chu tinh lạnh lẽo, một cảm giác họa lớn rơi xuống đầu bao phủ trong lòng nàng.
Nam nhân trước mắt hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của nàng, vốn tưởng đây là một vị cao tăng Phật môn, nhưng lúc này trên người Triệu Khách tràn ra sát khí đâu phải là cao tăng Phật môn gì đó, đơn giản là Diêm vương địa ngục.
“Ngươi muốn giết, ta cũng không phản đối, nhưng nếu ta muốn cứu thì sao!”
Lúc thanh niên đạo nhân nói với Triệu Khách đã tiến lên một bước, che chắn Tri Chu tinh ở sau lưng.
“Ba chiêu phân thắng thua thì như thế nào!”
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, hắn không hề quan tâm sự sống chết của Tri Chu tinh, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh là được.
Chỉ có điều, Triệu Khách lại có hứng thú sâu sắc với tên đạo sĩ trước mặt, tên này là cao thủ đầu tiên mà hắn gặp được kể từ khi đến không gian của lần tranh bá này.
Triệu Khách rất muốn đạt được một số xác nhận từ trên người đối phương, hơn nữa cũng không phải kẻ thù sống chết, ăn thua đủ là hành động của đồ ngu.
Ba chiêu định ra thắng bại đủ để Triệu Khách lấy được sự xác nhận từ trong chuyện này.
“Được!”
Đạo sĩ một hơi uống cạn rượu ở trong hồ lô rượu, tiện tay ném hồ lô ra, vẫy tay một cái: “Ta đến trước!”
Vừa nói xong câu này, đã nghe “vụt vụt vụt” ba đạo kiếm quang nhảy ra từ sau lưng đạo sĩ.
“Phi kiếm?” Triệu Khách nhìn ba thanh phi kiếm lơ lửng giữa không trung, trong lòng lập tức nóng như lửa, hắn thấy tò mò với phi kiếm, cũng có mấy phần chờ mong và khát vọng.
Từ khi thấy Tề Lượng ngự thuẫn phi hành, Triệu Khách đã rất hâm mộ.
Mặc dù bây giờ hắn có thể khống chế Đại Hạ đỉnh phi độn, nhưng bàn về vẻ ngoài tiêu sái thật sự so ra kém thuẫn bài dưới chân Tề Lượng.
Lúc này thấy đối phương lại có Ngự kiếm thuật, sao trong lòng Triệu Khách không sục sôi.
Chỉ thấy ba thanh phi kiếm có hình dáng khác biệt, ngoại trừ thanh đại kiếm vừa ra tay còn có hai thanh nữa, một thanh kiếm thân như hàn sương, một thanh kiếm thân nở rộ tử hà.
Điều khiến Triệu Khách ngạc nhiên là, tuy hình dáng của ba thanh phi kiếm không đồng nhất, dưới sự khống chế của thanh niên đạo sĩ lại như vung cánh tay hợp thành một, đâm về phía hắn.
“Vô Tướng kiếm kinh!”
Đối mặt với phi kiếm đánh tới, hai tay Triệu Khách cùng ra, bóng dáng đón lấy kiếm phong, kiếm khí màu vàng óng hóa thành tơ kiếm ở giữa ngón tay Triệu Khách, bị Triệu Khách xoay tay ném ra.
Kiếm mang ngàn vạn tơ vàng đụng thẳng vào phi kiếm.
“Hừ! Không chịu nổi một kích!”
Thấy Triệu Khách bắn ra tơ vàng như mưa muốn quấn lấy mũi kiếm của mình, trên mặt đạo nhân lại lộ ra vẻ đắc ý thao túng phi kiếm, trong chốc lát chỉ thấy phi kiếm nhanh chóng xoay quanh, đan xen vào nhau hình thành ba mặt vòng kiếm.
Thoáng chốc Vô Tướng kiếm kinh của Triệu Khách bị quấn vào trong đó, trong khoảnh khắc vỡ nát trống không.
“Đi!”
Một kiếm phá vỡ tơ kiếm của Triệu Khách, ngón tay thanh niên đạo nhân bắt quyết, ba thanh phi kiếm chia ra thành Tam tài trận, đánh giết về phía đỉnh đầu Triệu Khách.
“Ngươi thua!”
Thấy Triệu Khách sắp rơi vào kiếm trận, trên mặt thanh niên đạo nhân nở nụ cười thắng lợi.
Lại không ngờ Triệu Khách nhảy lên đón lấy kiếm trận, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc: “Là ngươi thua!”
Cùng lúc Triệu Khách nói xong câu này, cây cỏ dưới chân thanh niên đạo nhân đột nhiên xuất hiện dị biến, từng cây cỏ hỗn tạp sinh trưởng lớn lên.
“Hèn hạ!”
Thanh niên đạo nhân phát hiện cây cỏ dưới chân có dị biến, trong lòng hoảng sợ, vô thức muốn thả người trốn tránh.
Nhưng ngay lúc tinh thần của hắn ta hỗn loạn, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm bên tai, tiếng hổ rít gào điếc tai nhức óc.
Bóng hổ màu đen cuốn lên sóng gió ở bốn phương tám hướng, đuôi hổ quét qua, quét kiếm trận ra một lỗ hổng.
“Không tốt!”
Thanh niên đạo nhân có lòng muốn xây dựng lại kiếm trận, nhưng Triệu Khách không cho hắn ta cơ hội đó, hổ ảnh cuốn lên một luồng gió bão cuồng bạo trong không khí, mang theo một cảm giác áp lực to lớn như toàn bộ thế giới đều đang nghiền ép về phía mình.
Chờ đến khi thanh niên đạo nhân lấy lại tinh thần, mới thấy Triệu Khách mặc một bộ chiến giáp màu đen đã đứng ở trước mặt hắn ta.
Dạ thứ dài nhỏ chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ như ngân hà trong đêm tối, từng điểm ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt thanh niên đạo nhân, thoạt nhìn làm người ta thấy mê muội.
Nhưng nếu thanh quyền nhận thần bí này có thể rời khỏi cổ hắn ta, hắn ta càng cảm thấy thanh quyền nhận này đẹp mắt hơn.
“Ngươi thua!”