Triệu Khách thu hồi Dạ thứ, rời khỏi trạng thái của “Phách vương hổ bí”, trong chốc lát bộ khôi giáp đen kịt trên thân thể cũng biến mất không thấy gì nữa.
“Ngự giáp thuật?”
Nhìn khôi giáp trên người Triệu Khách biến mất, vẻ quái dị trên mặt thanh niên đạo nhân lại càng phức tạp hơn, ánh mắt nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, trong chốc lát càng cảm thấy người khiến hắn ta chán ghét có thực lực sâu không thấy đáy.
Đương nhiên Triệu Khách sẽ không giải thích sự hiểu lầm hoàn mỹ đây là Ngự giáp thuật của hắn ta, chỉ dùng ánh mắt hài hước đánh giá tên này.
“Hừ, ngươi giở trò lừa bịp nhưng ta có chơi có chịu, muốn chém giết muốn róc thịt tất nhiên muốn làm gì cũng được, nhưng cuối cùng Tri Chu tinh này cũng là gặp gỡ cơ duyên mới đi đến ngày hôm nay, các hạ cần gì so đo với nàng!”
Triệu Khách nghe vậy lập tức bật cười.
Thanh niên đạo nhân trước mặt có thực lực không kém, hai người giao đấu cũng không dùng toàn lực, chỉ có điều nhìn tuổi tác của đối phương không khác hắn là mấy, trên mặt kinh nghiệm lại không phong phú bằng một phần mười hắn.
Hắn chỉ dùng “Tự nhiên chi nộ” hơi khống chế cây cỏ xung quanh một chút, đã khiến hắn ta bị phân tâm.
Chờ đến khi phát hiện hắn đã cưỡng ép xông ra khỏi kiếm trận, hắn ta còn muốn không chế đã không kịp nữa.
Mặc dù Triệu Khách giở trò lừa bịp, nhưng hắn ta thua lại không oan chút nào.
Nhưng Triệu Khách chỉ muốn xác nhận xem thực lực của hắn ở trong không gian này như thế nào, về phần sự sống chết của Tri Chu tinh này thì hắn lại không chút quan tâm.
Hiện tại hắn lại đầy hứng thú với vị thanh niên đạo nhân đứng trước mặt.
Nhìn dáng vẻ tức giận của hắn ta, Triệu Khách không khỏi trêu chọc: “Ngươi muốn bảo vệ Tri Chu tinh này như vậy, chẳng lẽ thật sự coi trọng sắc đẹp của nàng?”
Bị Triệu Khách trêu chọc như thế, sắc mặt thanh niên đạo nhân đỏ bừng, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua Tri Chu tinh, lại phát hiện đôi mắt Tri Chu tinh cũng đang nhìn mình, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Trong chốc lát vệt đỏ trên mặt thanh niên đạo nhân lan thẳng đến lỗ tai, cho dù là đêm hôm khuya khoắt, Triệu Khách vẫn cảm thấy khuôn mặt tên này thật sự giống quả táo chín đỏ.
“Đừng nói bậy, đệ tử Toàn Chân ta tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy, đừng nói đến người và yêu khác đường, cho dù là nữ tử lương gia, lòng dạ của ta cũng rắn như thép.”
Thanh niên đạo nhân bị Triệu Khách trêu chọc đến da mặt nóng bỏng không biết nên đáp trả như thế nào, chỉ có thể nói ra thân phận của mình, hy vọng dựa vào tên tuổi của Toàn Chân giáo, tiện cho mình một lời giải thích hợp lý hợp tình.
“Toàn Chân giáo?”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, không nhịn được đánh giá tên đạo sĩ này, thật sự không ngờ lại gặp được một tên đệ tử Toàn Chân giáo ở chỗ này.
Lúc này nụ cười trên mặt Triệu Khách lại càng rực rỡ hơn, chắp tay nói: “Hóa ra là chân nhân Toàn Chân giáo đứng đầu huyền môn, còn chưa thỉnh giáo quý danh của đạo trưởng.”
Thấy Triệu Khách như bị tên tuổi của Toàn Chân giáo trấn áp, cuối cùng trên khuôn mặt đạo nhân trẻ tuổi đã hiện ra vẻ đắc ý, đưa tay đáp lễ: “Tiểu đạo là đệ tử Toàn Chân giáo, Miêu Đạo Nhất.”
“Miêu Đạo Nhất.”
Triệu Khách cân nhắc cái tên rất xa lạ này, điều này cũng không kỳ quái, hắn không quen thuộc với Toàn Chân giáo, huống hồ phần lớn người quen thuộc vào Toàn Chân giáo đều đến từ tiểu thuyết võ hiệp.
Từ sau Toàn Chân Thất Tử, những chưởng giáo Toàn Chân giáo khác như rời khỏi vũ đài, tên tuổi không nổi danh.
Cũng chưa từng nghe nói đệ tử môn hạ xuất hiện yêu nghiệt thiên tư như thế, Triệu Khách không biết cũng bình thường.
Nhưng Triệu Khách nhớ kỹ cái tên này, hắn không biết không có nghĩa người khác không biết.
Đừng quên, Thuỷ Lộc cũng xuất thân từ Toàn Chân giáo.
Tuy không phải tổng giáo mà là chi nhánh, nhưng chắc cũng có hiểu biết với Toàn Chân giáo.
“Hóa ra là Miêu đạo trưởng, thất kính, thất kính.”
Nụ cười trên mặt Triệu Khách càng thêm rực rỡ, mục đích thật sự của Triệu Khách trong lần tranh bá này là Thiên cực tứ tượng châu trong Toàn Chân giáo.
Lúc đầu còn chưa có đầu mối gì, không ngờ nhanh như vậy đã có một vị đệ tử Toàn Chân giáo đưa tới cửa, sao trong lòng Triệu Khách lại không hoan hỉ được.
“Nếu là cao đồ của Toàn Chân giáo, vậy đưa Tri Chu tinh này cho các hạ xử lý đi nhưng người này…”
Triệu Khách đưa tay chỉ Trần Phàn trong đống cỏ khô cách đó không xa, cố ý kéo cao giọng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Miêu Đạo Nhất.
“Hừ, tiểu nhân như thế, giết là được.”
Trên mặt Miêu Đạo Nhất lộ ra vẻ giận dữ, tuy tới muộn nhưng hắn ta trốn trên thân cây nghe rõ ràng lý do, cho dù không rõ chân tướng nhưng cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Biết tên này không phải thứ gì tốt muốn giết người đoạt của, hắn ta tự nhận quang minh lỗi lạc, đối mặt với loại hạ lưu thế này đương nhiên sẽ không vừa mắt.
“Đạo trưởng nói không sai chút nào, ngay cả huynh đệ ruột thịt của mình cũng không buông tha, giữ lại hắn làm gì.”
Triệu Khách nhìn mặt mà nói chuyện, thấy dáng vẻ có ân báo ân có oán báo oán của Miêu Đạo Nhất, không khỏi mỉm cười gật đầu, hắn thích loại người này.
Có ân báo ân có oán báo oán, dám yêu dám hận, chân thành nhiệt tình, nghĩa hiệp can đảm.