Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2147 - Chương 2147 - Miêu Đạo Nhất (2)

Chương 2147 - Miêu Đạo Nhất (2)
Chương 2147 - Miêu Đạo Nhất (2)

Không sai, những từ ngữ ca ngợi này rất là hình tượng với Miêu Đạo Nhất này, cũng là tư tưởng thịnh hành của đám người bọn họ.

Triệu Khách không có nhiều mực nước như vậy để khen ngợi Miêu Đạo Nhất, cho nên từ góc độ đơn giản thiết thực, đánh giá về Miêu Đạo Nhất rất đơn giản… Tuổi trẻ, dễ bị lừa, làm càn làm bậy.

Triệu Khách không đợi Trần Phàn phản ứng, đưa tay một đạo Vô Tướng kiếm kinh quét tới, thực lực của Trần Phàn không quá kém nhưng đã bị người ta dọa cho sợ vỡ mật.

Chờ đến khi kiếm khí đánh tới đối phương mới tỉnh ngộ, nhưng Trần Phàn còn chưa kịp trốn tránh đã bị một kiếm đâm xuyên qua mi tâm.

“Giết thì tốt, loại người không biết xấu hổ này, bần đạo gặp một người giết một người.”

Miêu Đạo Nhất đứng bên cạnh vỗ tay khen hay, vẫy tay gọi ba thanh phi kiếm về, trong chốc lát ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách thoải mái hơn nhiều.

Đương nhiên, trong lòng vẫn hoặc nhiều hoặc ít hơi không phục, dù sao vừa rồi Triệu Khách thắng mà không võ.

Nghĩ tới đây, Miêu Đạo Nhất hỏi Triệu Khách về nghi ngờ trong lòng.

“Rốt cuộc ngươi có phải là đạo sĩ không, vừa nãy ta thấy ngươi dùng thần thông Phật gia, sao sau đó lại dùng Ngự giáp thuật của Đạo gia ta?”

“Lúc còn nhỏ ta từng được phương trượng Phật tự dưới Nga Mi thu nhận, tu tập Phật pháp, chỉ có điều lục căn không tịnh, ngũ niệm không thông, cho nên sau này bái sư Mao Sơn tông tu tập một số đạo thuật. Thế cho nên tu tập phức tạp, không Phật không đạo, lần này đang muốn đi Khai Bình, thứ nhất là xem biện luận Phật đạo, thứ hai là cởi bỏ hoang mang trong lòng.”

Triệu Khách nói toàn lời dối trá, hoàn toàn là ăn nói lung tung, hết lần này đến lần khác còn nói có lý có cứ, trật tự rõ ràng.

Loại thanh niên mới vào giang hồ như Miêu Đạo Nhất có thực lực không kém, nhưng đâu phân phân biệt được Triệu Khách nói thật hay giả.

Huống hồ, phạm vi thế lực của Toàn Chân giáo còn lâu mới mới có thể xen vào vùng đất Ba Thục.

Triệu Khách nói như vậy cũng là đề phòng sau này bị cao nhân Toàn Chân giáo nghi ngờ.

Sau khi Miêu Đạo Nhất biết rõ thân phận của Triệu Khách, đầu tiên là chợt hiểu ra nói khách sáo vài câu với Triệu Khách, mặc dù đã cực lực che giấu vẻ cao ngạo và khinh thường trên mặt nhưng Triệu Khách thấy chỉ thiếu vết thẳng lên mặt.

Điều này khiến sự đánh giá của Triệu Khách với Miêu Đạo Nhất lại thêm một phẩm chất tốt đẹp: Tự kiêu.

Điều này rất hợp với cá tính của Toàn Chân giáo, dù là Phật môn còn có loại đạo môn chỉ tu phù đan dược như Mao Sơn tông, hoàn toàn không lọt vào mắt Toàn Chân giáo.

Theo suy nghĩ của bọn họ, Toàn Chân giáo khổ tu bản thân, nghiêm thủ, cuối cùng dựa vào kim đan đại đạo của bản thân mới là cách huyền diệu của thiên hạ chính tông.

Cái khác đều là tiểu tiết nhỏ bé, không đủ thành đạo.

“Thì ra ngươi cũng muốn đến Khai Bình, vậy vừa hay chúng ta có thể kết bạn cùng đi, chờ đến Khai Bình ta sẽ dẫn tiến cho sư thúc chưởng giáo chân nhân, đến lúc đó chắc chắn có thể cởi bỏ nghi ngờ trong lòng ngươi.”

Nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Miêu Đạo Nhất, Triệu Khách hiểu rõ lòng người đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Miêu Đạo Nhất.

Dù sao vừa rồi giao đấu nhẹ nhàng, ngoài miệng Miêu Đạo Nhất nói rất thoải mái nhưng trong lòng sẽ không chịu phục.

Cộng thêm Triệu Khách cố ý nói hắn song tu Phật đạo, dù là Phật môn hay là Mao Sơn tông, e rằng đều bị Toàn Chân giáo khinh bỉ.

Miêu Đạo Nhất muốn dựa vào tên tuổi của Toàn Chân giáo nhà mình cứu vãn mặt mũi cũng là việc thường của con người.

Triệu Khách lập tức phối hợp nói: “Như thế rất tốt, đã sớm nghe nói Toàn Chân giáo là huyền môn đứng đầu thiên hạ, nếu có thể được chưởng giáo chân nhân chỉ điểm, tất nhiên đủ dùng cả đời.”

Miêu Đạo Nhất có nhân phẩm không kém nhưng chung quy còn trẻ tuổi, cộng thêm hắn ta sinh ra ở Toàn Chân giáo, tất nhiên trên mặt khái niệm sẽ cảm thấy Toàn Chân giáo thiên hạ vô địch.

Cho nên đối mặt với sự khen ngợi của Triệu Khách, hắn ta đương nhiên nhận lấy toàn bộ, thuận tiện thiện cảm với Triệu Khách cũng xoàn xoạt dâng lên.

Đến mức chỉ trò chuyện tán gẫu với Triệu Khách một lúc, hai người đã sắp xưng huynh gọi đệ, sắp quên mất Tri Chu tinh sau lưng.

“Ân nhân!”

Thấy hai người sắp rời đi, Tri Chu tinh thật sự không ngồi yên nữa vội vàng mở miệng gọi, đôi mắt điềm đạm đáng yêu kia nhìn về phía Miêu Đạo Nhất.

“Tiểu nữ không dám quên đại ân của ân nhân, chỉ là ta bị những tăng nhân đó dùng kim cương phục ma trận trấn áp trên tàng cây, kính xin chân nhân chiếu cố phá trận này, thả ta ra ngoài, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân nhân.”

Khuôn mặt Miêu Đạo Nhất đỏ bừng, mải khoác lác với Triệu Khách lại quên mất Tri Chu tinh này.

Đôi mắt sáng ngời của Miêu Đạo Nhất đánh giá gốc cây già kia, không khỏi gật đầu: “Hắc hắc, cũng may ngươi gặp Đạo gia, nếu là người bình thường sẽ không phá được trận pháp này.”

Miêu Đạo Nhất nói chuyện lại lấy ra một thứ từ trong ngực, vật này vừa ra đã khiến mí mắt Triệu Khách giật lên cuồng loạn, kêu lên trong lòng: “Đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút sức!”

Hôm sau trời vừa sáng, Heo mập xoa mắt ngồi dậy thấy trời còn chưa sáng hẳn, trên đỉnh đầu vẫn đen kịt một màu nhưng người trong thương đội đều đã tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment