Ban ngày nóng nực không thể đi đường, thường phải dậy từ lúc sáng sớm tinh mơ đi nhanh mới được.
Trần Phàn biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người trong thương đội đã cố định, lúc bỏ thuốc cũng không dám bỏ quá nhiều sợ người ta nghi ngờ.
Vốn định sau khi nhanh chóng giết chết Liễu Hồng Tài sẽ hét lên, khiến tất cả mọi người giật mình tỉnh lại, nhân lúc người trong thương đội chưa tỉnh táo, bối rối luống cuống để phối hợp trình diễn một tiết mục yêu quái ăn người với hai huynh đệ.
Đến lúc đó có người làm chứng không chê vào đâu được, dù quan phủ đến đây, chỉ cần không tra ra được điều khả nghi gì, trên cơ bản sẽ lừa gạt cho qua chuyện này.
Dù sao bây giờ là thiên hạ Đại Nguyên, bên trên không thấy năng lực thẩm đoạn Âm Dương Bao Long Đồ, dưới không thấy diệu tài thần toán Địch Nhân Kiệt.
Làm quan có thể lừa gạt một chút thì lừa gạt một chút, có mấy người quan tâm đến cái chết của một thương nhân.
Kế hoạch của Trần Phàn thật sự không tệ, nhưng hắn ta ngàn tính vạn tính lại không biết tin đồn nơi này có yêu quái lại là thật.
Không chỉ có thật, còn làm thịt hai vị huynh đệ chạy tới trước của hắn ta, liên lụy đến cả mạng của hắn ta.
Sau khi người trong thương đội tỉnh lại không tìm thấy Trần Phàn, trong chốc lát vẻ mặt Liễu Hồng Tài đầy đau khổ nghĩ cách tìm người.
Dù sao Trần Phàn cũng được coi là họ hàng nhà mình, nếu biến mất một cách khó hiểu, trở về cũng không thể cho trong nhà một câu trả lời hợp lý.
Đúng vào lúc này, Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất đã quay về.
Đối với Trần Phàn, Triệu Khách bất đắc dĩ tỏ vẻ tối hôm qua thật sự gặp yêu quái.
“Nói ra thật xấu hổ, lúc đầu ta muốn cứu hắn không ngờ thực lực của con yêu quái kia quá mạnh, nếu không phải vị đạo trưởng này kịp thời chạy đến, e rằng ta cũng không về được.”
Triệu Khách tỏ vẻ nghĩ mà sợ ngồi bệt dưới đất, nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua không khỏi rùng mình một cái, xem ra thật sự chịu rất nhiều sợ hãi.
Miêu Đạo Nhất ngạc nhiên nhìn Triệu Khách biểu diễn, thấy Triệu Khách kể đến đoạn kịch liệt tay chân run rẩy, dáng vẻ sắp hôn mê.
Nếu không phải hắn ta biết nội tình, chỉ nhìn dáng vẻ này của Triệu Khách, Miêu Đạo Nhất cảm thấy mình cũng sẽ tin tưởng.
Ngay lúc Miêu Đạo Nhất trơ mắt nhìn Triệu Khách được một đám người đỡ lên, vừa bóp chân vừa ấn huyệt nhân trung, ngơ ngác cả nửa ngày, lại nghe có người gọi hắn ta.
Quay đầu nhìn, lại thấy Liễu Hồng Tài lo lắng đi về phía hắn ta.
“Đạo trưởng, chẳng lẽ đứa biểu chất này của ta thật sự bị yêu quái hại?”
Miêu Đạo Nhất nhìn chằm chằm Liễu Hồng Tài một lúc lâu, sau khi xác nhận vẻ mặt đau đớn lo lắng của Liễu Hồng Tài cũng không phải giả vờ, trong lòng Miêu Đạo Nhất lại thấy hơi phức tạp.
Có thể nhận ra Liễu Hồng Tài thật sự quan tâm Trần Phàn, lại không ngờ Trần Phàn lòng lang dạ sói muốn giết hắn ta.
“Lòng người!”
Miêu Đạo Nhất khẽ than thở trong lòng, gật đầu phối hợp với Triệu Khách: “Bần đạo là đệ tử môn hạ Toàn Chân giáo, Miêu Đạo Nhất gặp qua phúc chủ.”
“Nói ra thật xấu hổ, lúc chạy đến con đường nhỏ ván đã đóng thuyền không thể cứu Trần cư sĩ, thật hổ thẹn.”
Tuy Miêu Đạo Nhất không có nhiều kinh nghiệm giang hồ, nhưng hắn ta đi theo những sư huynh đệ ở trong Toàn Chân giáo lại tai nghe mắt thấy học được rất nhiều chiêu thức vặt.
Trước tiên phải tự giới thiệu về Toàn Chân giáo đương thời, tuy chưởng giáo chân nhân Lý Chí Thường đời trước gặp biện luận Phật đạo thất bại, dẫn đến Toàn Chân giáo tổn thất nặng nề.
(Chú thích: Có rất nhiều lần biện luận Phật đạo, Nguyên triều ba lần, Lý Chí Thường là người chủ trì lần thứ hai, sau khi thất bại bi phẫn nặng nề đã chết.)
Nhưng tên tuổi Toàn Chân giáo vẫn không giảm chút nào, đặc biệt ở trong dân gian càng mơ hồ huyền ảo, thần thông quảng đại.
Dù sao Khâu Xử Cơ càng là nhân vật đã được thần thoại ở dân gian, Miêu Đạo Nhất vừa báo ra gia môn, trong lúc vô hình cũng khiến quan thượng Liễu Hồng Tài cung kính với Miêu Đạo Nhất.
Sau khi nghe Miêu Đạo Nhất nói xong càng không nghi ngờ gì.
Trong chốc lát hắn ta ngồi dưới đất gào khóc, Liễu Hồng Tài càng khóc bi thương, trong lòng Miêu Đạo Nhất càng không thoải mái, cảm thấy để tên tiểu nhân Trần Phàn này được lợi.
Trong lòng Miêu Đạo Nhất tức không nhịn nổi, dứt khoát xoay người không nhìn nữa, trong chốc lát lại nhìn Heo mập đang ngồi trên nóc nhà.
Lại nhìn sang bên cạnh, Triệu Khách được mọi người nâng đỡ đi tới, nói với Liễu Hồng Tài: “Thương chủ bớt đau buồn, Trần Phàn huynh đệ cũng vì sự an toàn của thương đội mới đuổi theo, đúng là anh hùng hào kiệt.”
Miêu Đạo Nhất đứng bên cạnh giật giật khóe môi mấy cái, sắc mặt lại càng khó chịu hơn.
Trong lòng Liễu Hồng Tài buồn bã, ôm hy vọng cuối cùng kéo tay Triệu Khách nói: “Không biết biểu chất của ta chết có thoải mái hay không?”
“Ầy… Mổ bụng rơi ruột, ruột gan đều bị yêu quái ăn sạch sẽ, hét thảm rất lâu mới chết.”
Triệu Khách thành thật nói xong, Liễu Hồng Tài suýt thì ngất đi.
Sau khi Triệu Khách an ủi một chút, Liễu Hồng Tài đứng lên cảm ơn Triệu Khách và Miêu Đạo Nhất.
Hắn ta chỉ huy người đi đến phương hướng mà Triệu Khách chỉ để nhặt xác cho Trần Phàn.
Cũng như Triệu Khách đã nói, Trần Phàn chết cực thảm, xác đã bị móc rỗng.