Thời tiết nóng bức tất nhiên không thể mang theo xác chết, chỉ có thể chôn cất ngay tại chỗ.
Sau khi đám người thu dọn hài cốt của Trần Phàn, thương đội lập tức xuất phát, không dám ở lại Hắc Phong lĩnh thêm một khắc nào.
Trên đường đi, Triệu Khách và Heo mập vẫn ngồi trên xe ngựa kéo hàng, Miêu Đạo Nhất cưỡi trên con tuấn mã do Trần Phàn để lại.
Miêu Đạo Nhất cố ý thả chậm tốc độ ngựa, để ngựa đi chậm bên cạnh Triệu Khách.
Sau khi hắn ta liếc mắt đánh giá Heo mập một chút, cau mày nói: “Vương huynh, vị này là…”
Triệu Khách biết Miêu Đạo Nhất tám chín phần mười đã nhận ra thân phận của Heo mập.
Triệu Khách mỉm cười, trong lòng đã sớm có câu trả lời chắc chắn: “Ta bái sư Mao Sơn, lần này ra ngoài sư phụ lo lắng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt cho ta một bộ cương thi hộ thân, ngươi yên tâm, hắn rất biết điều, đã sớm hiểu nhân tính.”
Mao Sơn nổi tiếng bắt quỷ đuổi thi, Miêu Đạo Nhất cũng từng nghe nói về thuật khống thi.
Cho nên trong lòng cũng bình thường lại, chỉ tò mò nhìn Heo mập, lại thấy Heo mập nở nụ cười thật thà với hắn ta, trong lòng không khỏi thầm gật đầu.
Tuy chướng mắt Mao Sơn tông nhưng lúc này xem ra cũng có chút môn đạo.
Sau khi hỏi rõ việc của Heo mập, khuôn mặt Miêu Đạo Nhất trở nên lạnh lùng, khẽ nói: “Tên tiểu nhân Trần Phàn này nên bầm thây vạn đoạn, sao ngươi còn nói lời hay giúp hắn.”
Thấy vẻ mặt đầy tức giận của Miêu Đạo Nhất, Triệu Khách cười lạnh nói: “Cách tàn nhẫn nhất để tổn thương người khác không phải nói dối mà là nói thật, nếu Liễu Hồng Tài biết biểu chất muốn hại hắn, e rằng sẽ càng đau lòng hơn, không bằng nói vài lời dối trá an ủi một chút không tốt hơn sao.”
“Điều này… Điều này được coi là đạo lý gì! Nếu thiên hạ như thế chẳng phải vô đạo, hư tình giả ý nghi ngờ chúng thiên hạ.”
Miêu Đạo Nhất không phục, thậm chí cảm thấy con người Triệu Khách giả nhân giả nghĩa, diễn xuất tiểu nhân.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, chờ sau khi đến Yên thành sẽ phân rõ giới hạn với người này.
Con người cũng cố chấp như vậy, Miêu Đạo Nhất chỉ cảm thấy thật là thật, giả là giả.
Đạo tồn tại trong lòng mới có thể chính thân lập mệnh, đây là huấn thị của Trùng Dương tổ sư, từ nhỏ đã được Miêu Đạo Nhất coi là chân lý.
Thấy dáng vẻ nổi giận của Miêu Đạo Nhất, trong lòng Triệu Khách tự cân nhắc một chút, nếu nói đạo lý hắn có mười cái miệng cũng chưa chắc có thể nói rõ ràng với Miêu Đạo Nhất.
Không thể nói đạo lý vậy Triệu Khách cũng không nói nữa, cho tới bây giờ hắn sẽ không nói những đạo lý lớn lao này, ngụy biện mới là thứ mà Triệu Khách am hiểu.
Lúc này hắn nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng gọn gàng.
“Mạnh Tử nói chính nghĩa thì được ủng hộ, thất đạo quả trợ. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa. Đã là nhân hòa lớn nhất, ta sẽ dùng lời tốt khuyên người hòa hảo, sau này hai nhà Liễu Trần sẽ càng hòa thuận hiền lành chứ không phải kẻ thù gặp nhau, trong lúc vô hình hóa giải một mối oán cừu, chẳng phải là đạo sao.”
Miêu Đạo Nhất trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách một lúc lâu, lồng ngực nhanh chóng chập trùng, có thể thấy gân xanh trên nắm tay của hắn ta kéo căng, biết rõ Triệu Khách nói không đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm thấy chỗ nào không đúng.
Thấy Miêu Đạo Nhất không còn lời nào để nói, trong lòng Triệu Khách lập tức thở ra một hơi.
Cũng may Miêu Đạo Nhất còn trẻ, Triệu Khách sợ lúc này Miêu Đạo Nhất lại nói một câu: “Lấy ơn báo oán, lấy gì báo đức.”
Lúc này ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua sau lưng, nói với Miêu Đạo Nhất còn để tâm vào chuyện vụn vặt: “Này, ngươi dự định xử trí vị đằng sau như thế nào, chẳng lẽ muốn dẫn nàng đi đến đại đô Khai Binh với ngươi sao?”
Miêu Đạo Nhất được Triệu Khách nhắc nhở lập tức cau mày quay đầu nhìn, từ xa đã thấy sâu trong rừng cây có một nữ tử bạch y cẩn thận đi theo sau thương đội, vẻ mặt hắn ta trở nên u sầu.
“Lại nói, Miêu đạo trưởng đúng là đệ tử Toàn Chân, ta còn chưa thấy rõ mà ngươi đã phá được trận pháp trấn áp nàng, bội phục, bội phục.”
Miêu Đạo Nhất nghe vậy ánh mắt sáng ngời, dường như cuối cùng đã tìm được chỗ hơn Triệu Khách.
Lúc này hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực: “Không dám, chỉ là lúc ta đi ra ngoài sư phụ lo lắng cho sự an toàn của ta, cho nên đưa một viên Định quang thần châu cho ta hộ thân.”
Nói xong, Miêu Đạo Nhất còn khiêu khích nhìn Heo mập trên xe ngựa, điều này khiến khóe miệng Heo mập giật giật, trong lòng thầm mắng: “Đứa nhỏ này thiếu thông minh phải không.”
“Định quang thần châu? Đó là bảo bối gì?”
Sắc mặt Triệu Khách như thường lại tỏ ra ngạc nhiên kêu lên, trong lòng lại đã như nở hoa.
Tứ tượng thiên cực châu Tạo hóa, Toan nghê, Kỳ nguyên, Định quang, hai viên nằm trên tay hắn, viên thứ ba đang ở trước mặt.
Hiện tại chỉ thiếu vị trí của một viên cuối cùng, Kỳ nguyên.
Điều này không chỉ khiến Triệu Khách nghi ngờ, sau khi Vô Tuế rời đi, hình như vận khí của hắn thật sự đã trở nên bỉ cực thái lai.
“Hừ hừ!”
Miêu Đạo Nhất rất hưởng thụ vẻ mặt nhà quê của Triệu Khách, nhưng Định quang châu là trọng bảo của Toàn Chân giáo bọn họ, Miêu Đạo Nhất không dám tùy tiện để lộ ra sự ảo diệu của hạt châu này.