Nhưng đối mặt với hơn trăm Nguyên quân vây giết, cũng khó có thể thoát thân.
Trong lúc nhất thời, ba người trong bụi cây không nói câu nào, ai cũng nhận ra người bị tàn sát đều là Hán tộc.
Miêu Đạo Nhất yên lặng cúi đầu, sự hưng phấn ban đầu bị tức giận và uất ức thay thế, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên nóng bỏng vì xấu hổ.
Toàn Chân giáo vẫn là quốc giáo Nguyên triều, nhưng lúc thấy những Hán tộc này bị tàn sát như dê bò, trong lòng Miêu Đạo Nhất vẫn thấy không thoải mái.
Có lẽ lúc này trong lòng Miêu Đạo Nhất đã có chút nghi ngờ với Toàn Chân giáo.
Tuy hắn ta cố gắng không suy nghĩ những lo lắng trong lòng, nhưng phần nghi ngờ này lại như một hạt giống ăn sâu bén rễ vào trong lòng Miêu Đạo Nhất.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, máu tươi ngưng tụ thành một dòng nước, nhuộm nước sông gần bến đò thành một mảng đỏ hồng.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy hơn trăm chiến sĩ Nguyên tộc cưỡi chiến mã, trong tay cầm trường đao đảo quanh một phạm vi.
Bên trong chỉ còn lại có bốn người áo đen, người áo đen còn lại đều chôn thân dưới vó ngựa của những lính tinh nhuệ trước mắt cùng những thủ vệ Hán tộc đó.
“Sắp kết thúc rồi!”
Heo mập thở dài, đã không có ý định xem tiếp.
Thực lực của chiến sĩ Nguyên tộc mạnh ngoài dự đoán, trừ khi là người đưa thư trung cấp có được năng lực tam giai, nếu không một khi bị bao vây, trên tay lại không có đạo cụ cường đại gì, muốn giết ra ngoài cũng không dễ dàng.
Người cầm đầu mạnh nhất trong bốn người trước mắt, thực lực cũng không tính là quá cao, hiện tại còn phải quan tâm ba người bị thương kia.
Trong mắt Heo mập, cuộc chiến này đã không có bất cứ hy vọng nào để nói nữa, nhưng Triệu Khách lại không nghĩ như vậy.
Đôi mắt nhìn rừng cây xung quanh, sau khi gia trì cảm giác trở nên cường đại, cộng thêm Triệu Khách kích hoạt Cao ngạo được gia trì hai tầng.
Dưới cảm giác cường đại, Triệu Khách đã phát hiện một tấm lưới vô hình đang bắt đầu thu nhỏ lại, mục tiêu lại là một đội chiến sĩ Nguyên tộc trên bến đò trước mặt.
Hắn khẽ nói: “Chuẩn bị chút đi, trò vui vừa mới bắt đầu!”
Chỉ là một đám Nguyên binh, tuy có thực lực rất mạnh nhưng chỉ là với người của thế giới này thôi.
Đối với người đưa thư mà nói, giết chết một đám Nguyên binh như thế này cũng không có bất kỳ độ khó gì.
Cũng như đạo lý những Nguyên binh này dùng những binh lính người Hán đó làm mồi nhử.
Hiện tại những người áo đen này cũng chỉ là mồi nhử, nếu không tại sao bên trong lại không có một tên người đưa thư nào.
E rằng những Nguyên binh kia cũng không ngờ bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt, một đám người khác cũng có suy nghĩ giống như bọn họ.
Dù sao trong bối cảnh lần này, Nguyên triều đang là thời điểm như mặt trời ban trưa, muốn cướp bóc bảo vật của triều đình Nguyên quốc, đương nhiên phải chuẩn bị kín không kẽ hở.
“Oa oa oa…”
Không biết từ lúc nào có một đám quạ đen đông đúc bay lên từ trong rừng cây, số lượng lít nha lít nhít không khỏi khiến đám Nguyên binh ngẩng đầu lên.
Đám quạ đen xoay quanh trên bầu trời bến đò, như một mảng mây đen mãi không tản đi, bao phủ toàn bộ bầu trời.
Vốn là bầu trời ánh sáng như bạc lại ảm đạm hơn một phần, trước mắt đám người Nguyên binh tối sầm lại, lực lượng trên người nhanh chóng tiêu tan rút đi.
Trong chốc lát, khí tức khủng hoảng lan tràn xung quanh Nguyên binh, những chiến mã dưới trướng không sợ thủy hỏa, không sợ tấn công, lúc này lại hốt hoảng bắt đầu không yên phận ma sát bốn vó trên mặt đất.
“Bình tĩnh, lên trống trận!”
Tiểu tướng cầm đầu cầm trường thương trong tay, giọng nói như tiếng sấm bao trùm toàn bộ bến đò.
Hắn ta gỡ một mặt trống nhỏ bên hông xuống.
Những Nguyên binh còn lại thấy thế nhao nhao gỡ trống nhỏ xuống, cùng nhau vỗ trống, trong chốc lát tiếng trống như nước thủy triều, từng đợt tiếng trống tràn ra trộn lẫn sự nghiêm nghị ngay ngắn, trong chốc lát khiến đám quạ đen trên bầu trời bắt đầu hoảng sợ lo lắng chạy tứ tán.
Đây là người Nguyên giỏi ca múa, mỗi người đều là dũng sĩ thảo nguyên chân chính, tất nhiên cũng sẽ là một vị dân du mục giỏi ca múa.
Trống khu tà là hộ thân phù trên người mỗi một người Nguyên, mặt trống đã trải qua sự gia trì Kim cương chú của cao tăng Mông Cổ.
Bình thường có thể làm nhạc cụ, nếu gặp tà ma có thể dùng cổ nhạc xua đuổi.
“Các ngươi xem, có người!”
Lúc thấy quạ đen trên đỉnh đầu tản đi, một sợi ánh sáng vàng lấp lóe không khỏi khiến người ta ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trong một mảnh ánh sáng vàng rực rỡ, một người lăng không mà lên, trên người khoác áo bào trắng, trên tay lại cầm một cái kèn.
“Sao tên này cũng tiến vào đây!”
Triệu Khách và Heo mập nhìn nhau, Triệu Khách nhanh chóng gọi ra sách tem nhìn thoáng qua bảng điểm sổ, quả nhiên thấy tên Tề Lượng trên bảng điểm số.
Hơn nữa, lúc này xếp hạng của tên này còn cao hơn hắn, đã hoàn thành hai nhiệm vụ chi nhánh nhưng chỉ có 8 điểm tích lũy.
“Hắc hắc, đúng là oan gia ngõ hẹp!”
Heo mập liếc nhìn Triệu Khách trêu chọc.
“Các ngươi có thù?” Miêu Đạo Nhất không biết lý do bên trong, còn tưởng Triệu Khách có thù oán với người thần bí này.
Triệu Khách lắc đầu không nói gì, ngược lại ý cười trên khuôn mặt Heo mập lại càng rõ ràng hơn: “Đúng, có thù, là loại ân oán tình thù kia!”