Sau khi nghe Heo mập nói xong, ánh mắt Miêu Đạo Nhất nhìn về phía Triệu Khách lập tức trở nên phức tạp, bản năng nhúc nhích cái mông kéo giãn khoảng cách với Triệu Khách.
Lúc này ở trong Quỷ thị, cả đám người thông qua hình ảnh trên bầu trời thấy Tề Lượng xuất hiện, không khỏi nhao nhao nói đủ lời khen ngợi.
Từ thần bí chi địa lần trước, Tề Lượng thật sự đã trở thành đại ca dẫn đầu danh xứng với thực, dù là danh tiếng hay năng lực của hắn ta, đương nhiên còn có phẩm đức trân quý có thể so sánh với vàng của hắn ta.
“Đại ca giết sạch những bia ngắm kia!” Có người đứng lên mở miệng la lên, hy vọng Tề Lượng có thể giết chết toàn bộ những bia ngắm Nguyên tộc đáng chết này.
Nhưng nói xong lời này lại nghe có người cười lạnh nói: “Hừ, đừng kêu lung tung, hiện tại người ta cũng là dân tộc thiểu số!”
“Sao nào, lão tử thích, lão tử là người Hán, không thích những bia ngắm này, ngươi muốn làm gì!”
“Thôi đi, ngươi cũng chỉ dám đứng ở đây kêu la, nếu ngươi đứng ở trong hiện thực chắc chắn sẽ chụp cho ngươi một cái mũ chia rẽ đoàn kết dân tộc, Nhạc Phi cũng không dám nói mình là anh hùng dân tộc!”
“Thôi đi, ta quan tâm sao?”
“Ừ… Hình như không quan tâm.”
“Ha ha ha ha!” Hai người vừa châm chọc nhau lập tức bật cười ha hả.
Tề Lượng xuất hiện hoàn toàn làm rối loạn hành động của Nguyên binh, trong sự nghi ngờ của một đám Nguyên binh phía dưới, Tề Lượng đặt chiếc kèn ở trong tay bên môi.
Một khúc nhạc thê lương bi thiết buồn bã theo âm điệu đặc biệt của chiếc kèn, dần đè xuống tiếng trống như thủy triều vừa rồi.
“Đừng có ngừng, nhanh vỗ đi!”
Phát hiện điều không thích hợp, tiểu tướng Nguyên binh cầm đầu quát tùy tùng bên cạnh, tăng nhịp gõ trống nhỏ trong tay.
Nhưng chẳng mấy chốc tiểu tướng đã tuyệt vọng phát hiện, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu!
Vừa rồi còn là cổ nhạc chỉnh tề, nhưng vì tiếng kèn trên đỉnh đầu lại khiến tất cả mọi người không cách nào tìm chính xác mấu chốt của nhịp điệu.
Điều này như quân bài Domino sụp đổ, lộn xộn không chịu nổi, hiện tại vẫn có mấy người có thể tụ tập lại với nhau.
Nhưng theo Tề Lượng đột nhiên thay đổi âm điệu, từ trầm thấp biến thành cao, cùng là một khúc nhạc đưa tang của nông thôn, cứ thế bị thổi ra tiết tấu kết hôn nông thôn.
Đây cũng là điểm đặc sắc của kèn đương thời, dù sao trong hiện thực có đủ loại người kỳ lạ, nếu người ta yêu cầu sàn nhảy trước mộ phần, ngươi không biết, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.
Cho nên đội nhạc cụ gõ cũng phải phát triển theo thời gian, mới có thể đuổi kịp tốc độ của thời đại.
Đã mất đi sự che chở của cổ nhạc, dường như Nguyệt thần không hề quan tâm chiến sĩ Nguyên tộc sùng bái Thương Lang này.
Trong đêm tối đột nhiên vang lên tiếng huyết nhục bị xé rách, thân thể một tên chiến sĩ Nguyên tộc chia làm đôi một trái một phải bay ra ngoài.
Một tên nữ tử cầm loan đao trong tay thay thế vị trí của tên chiến sĩ Nguyên tộc vừa rồi.
“Giết nàng!”
Tiểu tướng Nguyên binh thấy thế không khỏi trợn tròn mắt, chỉ huy những binh lính khác xử lý nữ tử này.
Nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy kinh khủng là, nữ tử này lại như quỷ hồn biến mất trước mặt bao người ở trong màn đêm.
Lúc nữ tử xuất hiện một lần nữa.
“Phốc!”
Một cái đầu chiến sĩ Nguyên tộc lại lăn xuống từ trên chiến mã, thân thể chiến sĩ không đầu còn cứng đờ ngồi ở trên ngựa, không biết nữ tử kia lại xuất hiện ở sau lưng chiến sĩ từ lúc nào.
Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của chiến sĩ Nguyên tộc, nữ tử thè ra đầu lưỡi dài nhỏ liếm sạch sẽ máu tươi ở trên lưỡi đao, dường như đang thưởng thức hương vị máu tươi của chiến sĩ Nguyên tộc này.
Nhìn dáng vẻ nữ nhân cẩn thận thưởng thức máu tươi, trong lòng những Nguyên binh này không khỏi bao phủ một cảm giác sợ hãi lớn lao.
Dường như nữ nhân trước mặt không phải là người, mà là ma quỷ đến từ địa ngục.
Triệu Khách đánh giá nữ tử này từ trên xuống dưới, cuối cùng nhíu mày lắc đầu, hiển nhiên nữ tử này cũng không phải người đưa thư.
Không phải gì khác, chỉ vì cánh tay lộ ra ngoài của nữ tử có một vết sẹo rất chói mắt.
Triệu Khách nhìn rõ đây là chữ được in dấu lên, chữ viết tương tự với cái quan ấn ở trên tay hắn, đều là chữ viết Bát Tư Ba.
Tuy nhìn đã có một đoạn thời gian rất lâu, nhưng vết sẹo lại càng dữ tợn chói mắt hơn.
Đây là đãi ngộ chỉ có tù phạm bình thường mới có, trên thân người đưa thư tuyệt đối không có thứ đồ chơi này.
“Đừng đùa, tốc chiến tốc thắng!” Giọng nói lạnh lùng vang lên trong rừng cây.
“Các ngươi là ai!”
Tiểu tướng Nguyên quân hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện không biết từ lúc nào đã có năm sáu bóng dáng lặng yên xuất hiện ở chỗ cách hắn ta không xa.
Hắn ta có kinh nghiệm sa trường, có thể cảm giác được năm sáu người này tỏa ra một luồng khí tức khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Năm người này hoàn toàn không có ý che giấu khuôn mặt, điều này nói rõ bọn họ căn bản không e ngại việc thân phận của mình bị bại lộ.
Trong năm người đó lại có Hắc Trác, về phần Thiên Dụ như hình với bóng kia lại không thấy đâu, không biết đang trốn ở chỗ nào.
Sau khi ánh mắt năm người khóa chặt trên người hắn ta, tiểu tướng Nguyên quân ngồi trên chiến mã không khỏi phát ra một tiếng kêu kỳ quái, sau khi tiếng kêu lan ra mấy trượng mới dừng lại.