Trong hình ảnh, Triệu Khách và Tam Giới ngồi cùng nhau nâng cốc nói cười, đặc biệt là Tam Giới hòa thượng lại trái ôm phải ấp hai nữ tử thanh lâu, cái đầu trọc lốc hận không thể chui vào trong quần áo của người ta.
Vẻ mặt tươi cười bỉ ổi hoàn toàn lật đổ sự nhận biết của tất cả mọi người với Tam Giới hòa thượng, ngay cả Lý Chí Thường cũng là vẻ mặt kỳ quái đến cực điểm.
Nhưng khác với sự ngạc nhiên của những người khác, trong lòng Lý Chí Thường lại vui mừng đến mức cười toe toét.
Hiện tại, bản thân Tam Giới còn đang nhập định, như đang toàn lực chủ trì Thập thế luân hồi kinh độ hóa Triệu Khách.
Nhưng trong lòng cũng đang thấy nghi ngờ, vì vừa rồi hắn ta đã cắt đứt liên hệ với một sợi nguyên thần này, không thu hồi nguyên thần, hắn ta không thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ với việc một sợi nguyên thần này đột nhiên đứt quãng đã khiến trong lòng Tam Giới cảm thấy buồn bực, tinh thần sa sút hơn rất nhiều.
Hắn ta mở choàng hai mắt ra nhìn, phật luân sau lưng Triệu Khách đã tiến vào đời sau.
Vẫn là không chuyện ác nào không làm, làm mưa làm gió, hưởng thụ vô số phú quý nhân gian, căn bản không hề có suy nghĩ muốn xuất gia.
Thậm chí một tên hòa thượng đi đến trước cửa muốn kết thiện duyên, lại bị tên này đánh cho đầu đầy cục u.
Thấy thế, sắc mặt Tam Giới tối đen, đứng bật dậy từ chỗ ngồi, lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào trên người Triệu Khách.
Lúc này, luân hồi kết thúc.
Triệu Khách chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt mờ mịt đưa tay gãi cổ, hắn đột nhiên phát hiện trên cổ còn đeo một chuỗi Phật châu, vẻ mặt càng hoang mang hơn.
“Tiểu hữu, ngươi còn không cảm ơn Tam Giới đại sư đi, đây là lễ vật nhập Phật mà hắn tặng cho ngươi.”
Không đợi Triệu Khách mở miệng, Lý Chí Thường đã đứng sau lưng Triệu Khách, đôi mắt như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, lời lẽ tha thiết cười nói với Triệu Khách.
Khuôn mặt Tam Giới hòa thượng lúc sáng lúc tối, ánh mắt nhìn Triệu Khách, trong ngực như chặn ngang một tảng đá.
Hắn ta đứng dậy đi về phía Triệu Khách, mỗi một bước đi như sơn hà chấn động, khiến cả đám người cảm giác người đi tới càng giống một ngọn núi cao không thể chạm được.
Đệ tử sau lưng Lý Chí Thường đều sắc mặt trắng bệch, nếu không phải Lý Chí Thường im hơi lặng tiếng vung tay áo lên, yên lặng hóa giải luồng áp lực không tên xung quanh, e rằng hai người đều không chịu đựng nổi.
Nhưng dù vậy hai người vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên.
Ánh mắt Lý Chí Thường cũng nhìn chằm chằm vào trên người Triệu Khách, sắc mặt Triệu Khách lại vẫn như thường.
Đối mặt với áp lực khi Tam Giới hòa thượng đi tới, hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong chốc lát Lý Chí Thường không khỏi cảm thấy hoảng sợ với Triệu Khách, Tam Giới hòa thượng là cột chống trời đương kim Phật đạo, được tôn xưng là Đại hộ pháp, tăng nhân trong thiên hạ đều tôn xưng một tiếng trưởng lão.
Bàn về địa vị không thua gì mình, bàn về thực lực mình cũng không nắm chắc phần thắng.
Người thanh niên này chỉ là một kinh lịch nho nhỏ bên dưới Tào vận sử tư, bàn về thân phận, địa vị, thực lực không biết cả hai chênh lệch mấy vạn dặm.
Sao hắn có thể có phần bản lĩnh Thái Sơn áp đỉnh cũng không sợ này?
Về phần kết quả sau Thập thế luân hồi, nhìn dáng vẻ của tiểu tử này cũng không bị ảnh hưởng nhưng cũng không chịu cảm ngộ của Tam thiên đạo tạng, ngược lại lúc này bốn thanh kiếm ngọc còn cắm ở trên người.
Trong chốc lát, Lý Chí Thường hơi đắn đo khó định, trên người tiểu tử trước mắt như ẩn giấu rất nhiều sương mù mà hắn ta cũng không thấy rõ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Chí Thường không khỏi nhìn về phía Miêu Đạo Nhất.
Vị này là tứ đại đệ tử mà hắn ta gửi gắm hy vọng, lần trước nhắc đến người này ở trước mặt mình, ánh mắt còn lóe lên ánh sáng nóng rực.
Lúc đó, hắn ta chỉ cảm thấy Miêu Đạo Nhất vẫn còn tính cách thiếu niên, không để ở trong lòng, ngược lại còn trách phạt hắn sao chép Tĩnh tâm kinh của Toàn Chân giáo mười lần.
Lúc này nhìn lại hình như cũng không giống suy nghĩ của hắn ta, vì Vương kinh lịch này thật sự có chỗ hơn người.
Tam Giới hòa thượng cất bước đi tới, thân thể gần như chỉ cách Triệu Khách khoảng cách một bước, điều này khiến Ải Cước Hổ đứng bên cạnh cảm giác mình sắp ngạt thở.
Nếu vị lão đại Phật đạo này đột nhiên ra tay, khoảng cách gần như thế, dù đoàn trưởng có con tem hoàng kim cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ánh mắt Tam Giới hòa thượng nhìn chằm chằm Triệu Khách một lát, đột nhiên bật cười ha hả.
Trên khuôn mặt lún phún râu, lôi thôi lếch thếch kia lại nở nụ cười đặc biệt phóng khoáng.
Hắn ta không hề thấy không vui vì Thập thế luân hồi thất bại, ngược lại còn chắp tay nói với Triệu Khách: “Đa tạ tiểu hữu chỉ giáo, Phật pháp của tiểu hữu sâu vô cùng, không hổ hai chữ cao tăng.”
Tam Giới hòa thượng nói xong lời này khiến đám người trong đại điện xôn xao.
Tam Giới hòa thượng có địa vị cao cả, không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều không thể lọt vào mắt hắn ta.
Không ngờ hôm nay lại có sự tán thưởng cao như vậy với một Tào vận sử tư kinh kịch nho nhỏ.