Hai chữ cao tăng được nói ra từ trong miệng vị Đại hộ pháp Phật môn này, đây chính là chứng nhận quyền uy lớn nhất trên đời này.
Triệu Khách khẽ giật mình, hắn từng dự đoán đủ loại hành động tiếp theo của Tam Giới, bao gồm giận dữ ra tay, khả năng lớn nhất là lạnh lùng mỉa mai vài câu, sau đó vung tay áo rời đi.
Nhưng chưa từng nghĩ đến Tam Giới hòa thượng lại tán thưởng hắn như vậy.
“Tiếu lý tàng đao? Hay là…”
Trong lòng Triệu Khách đề phòng, nhưng Tam Giới cũng không có dự định tiến thêm một bước.
Hắn ta chắp tay nói với Lý Chí Thường: “Tam thiên đạo tạng của chân nhân đúng là kinh điển Toàn Chân, bần tăng vô cùng bội phục.”
“Vẫn là thực lực của đại sư có một không hai, Thập thế luân hồi thật sự là thiên hạ nhất tuyệt, nói thế nào cũng là bần tăng hổ thẹn mới đúng.”
Hai người kính cẩn khách sáo với nhau, nhưng người sáng suốt cũng có thể nhìn ra mùi thuốc súng giữa hai bên đã đến trình độ như nước với lửa.
Ngoài mặt khen ngợi lại ngấm ngầm mỉa mai nhau một lượt, đám người nghe được cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Cũng may, lúc này Tam công tử chủ nhân của hội đèn lồng đã mở ra miệng vàng.
“Hai vị đại sư đều là tông phái đương thời, hôm nay tiểu vương có cơ hội được thấy phong thái một lần đã là phúc ba đời, cần gì tiếp tục khách sáo nữa chứ.”
Mặc dù Tam công tử là nữ tử, nhưng cũng không có ai dám đối xử với nàng như một nữ tử.
Chỉ trong lúc nói chuyện, giọng điệu đã mang theo ba phần sát phạt quyết đoán, cho dù lúc này trong lòng Lý Chí Thường và Tam Giới hòa thượng tức giận đến mức nào cũng nhanh chóng hớn hở cười to, vô cùng ôn hòa ngồi xuống vị trí của mình.
Triệu Khách thấy thế dứt khoát lôi kéo Ải Cước Hổ, tùy tiện tìm một vị trí nổi bật nhất ở ngoài điện ngồi xuống.
Hắn thấy Miêu Đạo Nhất nháy mắt ra hiệu lại không rảnh để ý, tiện tay nhận lấy chén rượu, đặt ở bên miệng uống một ngụm rượu, nhìn dáng vẻ như không thèm quan tâm bản thân đang máu me khắp người.
Trông hắn thoải mái phóng khoáng cá tính, cộng thêm vừa được Tam Giới hòa thượng công nhận, ánh mắt mọi người nhìn về phía Triệu Khách cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Người Nguyên triều đều là như vậy, coi người Hán là dê bò, lại kính lễ có thừa với người xuất gia tu thành, tuyệt đối không thay đổi vì thân phận người Hán của hắn.
“Đoàn trưởng, ngươi thật sự không sao chứ.”
Ải Cước Hổ nhìn vết thương trên người Triệu Khách, trong lòng lại lau mồ hôi thay cho Triệu Khách.
Một vài vết thương đã sâu đủ thấy xương, cho dù Triệu Khách có thể chất kinh người nhưng đến bây giờ vẫn chưa lấy bốn thanh kiếm ngọc này ra.
Ải Cước Hổ nói xong lại muốn xử lý miệng vết thương giúp Triệu Khách trước, nhưng lại bị Triệu Khách hung hăng lườm một cái.
Sau đó lại nghe Triệu Khách khẽ mắng: “Ngu xuẩn, thứ đã cắm ở trên người ta còn có thể rút ra sao?”
“?”
Sau khi Ải Cước Hổ ngây ngốc nửa ngày mới đột nhiên hiểu ý Triệu Khách, lúc này gật đầu lia lịa như gà con ăn gạo, nói: “Đúng đúng đúng, không thể rút ra, ta thấy với thương tổn này của ngươi, nếu rút ra lập tức bị rong huyết, cứ cắm như thế tốt hơn.”
Đương nhiên phải cắm, thứ cắm ở trên người mình vậy là của mình, dù những đạo sĩ Toàn Chân giáo này muốn đòi lại, chẳng lẽ còn muốn cứng rắn rút ra từ trên người hắn?
Chỉ sợ bọn họ có lòng này cũng không có mặt mũi này, dù sao trận đánh cược thi đấu này cũng được coi như hắn giúp bọn họ một ơn lớn.
Chưa nói đến đã lộ ra Thập thế luân hồi, chỉ với việc giúp bọn họ thí nghiệm Tam thiên đạo tạng này, Triệu Khách cảm thấy hắn lấy bốn thanh kiếm ngọc của bọn họ, thật sự không được tính là việc gì.
Đối với lý luận trộm cướp này của Triệu Khách, e rằng để những đệ tử Toàn Chân giáo đó biết được sẽ có lòng muốn giết Triệu Khách.
Cũng may, dường như Lý Chí Thường cũng không nghĩ đến chuyện này, cùng Tam công tử tiếp khách, hắn ta là chưởng giáo Toàn Chân giáo tất nhiên phải chú ý đến Toàn Chân giáo nhiều hơn.
Đừng hiểu lầm, Toàn Chân giáo có tiếng cấm đoán nữ sắc, Lý Chí Thường cũng không có can đảm có suy nghĩ xấu đó.
Nhưng lần này triều đình tổ chức biện luận Phật Đạo, càng muốn chèn ép đám người Toàn Chân giáo bọn họ.
Trên triều đình đã không có nhiều người nói giúp cho Toàn Chân giáo của bọn họ.
Hiện tại Mộc vương còn chưa tỏ rõ thái độ, nếu Mộc vương có thể ủng hộ Toàn Chân giáo, vậy lần này Toàn Chân giáo cũng không phải không có khả năng chiến thắng.
Cho nên lần này Lý Chí Thường cũng tốn rất nhiều công sức để lấy lòng Tam công tử, không chỉ đưa lên Đạo kinh do Khâu tổ viết tay, còn có một môn võ học đỉnh phong của Toàn Chân giáo, Thuần nguyên chỉ.
Môn Thuần nguyên chỉ này do Trùng Dương tổ sư sáng tạo, vô cùng xảo diệu, thích hợp cho nữ tử tu tập.
Ngoại trừ cái đó ra, Lý Chí Thường còn lấy ra một cái hộp gỗ từ trong ngực, nói với Tam công tử: “Tam công tử, bần đạo biết Tam công tử có vô số đồ quý hiếm, cho dù là chí bảo trân quý như thế nào ngài cũng chưa chắc quan tâm, nhưng món đồ trên tay bần đạo chắc chắn có thể nhận được sự ưu ái của ngài.”
Nghe Lý Chí Thường nói như vậy, tất cả mọi người không nhịn được lần lượt đưa mắt về phía Lý Chí Thường.