Trong lòng Triệu Khách khẽ động, ánh mắt đột nhiên khóa chặt hộp gỗ trên tay Lý Chí Thường, hai mắt co rụt lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Hắn đã cảm nhận được hai hạt châu Tạo hóa, Toan nghê đang bạo động ở trong sách tem.
“Lúc trước Nguyên tổ tặng cho Toàn Chân giáo ta một bộ chí bảo tên là Tứ tượng thiên cực châu, hạt châu này là một trong số đó, tên là Kỳ nguyên.”
Nghe Lý Chí Thường nói xong, trong lòng Triệu Khách không khỏi cuồng loạn, trong Tứ tượng châu thì Toan nghê, Tạo hóa đều ở trên tay hắn, Định quang thì ở trên tay Miêu Đạo Nhất.
Bây giờ viên hạt châu thứ tư Kỳ nguyên đang ở trước mặt hắn, vị trí của bốn hạt châu đều đã đầy đủ hết.
Thậm chí hai hạt châu còn lại đều ở trước mặt, sao Triệu Khách có thể không kích động, hắn còn có một loại xúc động muốn ra tay cướp đoạt.
Dựa vào át chủ bài ở trên tay hắn, hắn chưa chắc không có cơ hội, nhưng cuối cùng suy nghĩ này vẫn bị Triệu Khách hoàn toàn giết từ trong trứng nước.
Trong lúc xúc động chắc chắn sẽ có một loại ảo giác gọi là ta có thể làm được.
Chưa nói đến cao thủ hộ vệ bên cạnh Tam công tử, chỉ hai vị lão đại Phật Đạo trước mặt, hắn cũng không có khả năng thành công.
Triệu Khách không rõ thực lực của Lý Chí Thường như thế nào nhưng về thực lực của Tam Giới hòa thượng, sau khi hắn diệt sát một sợi nguyên thần của hắn ta đã hiểu rõ đại khái.
Chỉ là một sợi nguyên thần mà thôi, đã có năng lực cải thiên hoán địa.
Nếu không phải một sợi nguyên thần này tiến vào trong thân thể của hắn, hắn muốn diệt sát e rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Huống chi hiện tại bản tôn Tam Giới hòa thượng còn đang ở đây, chỉ sợ tên này còn ước gì tìm được cơ hội dạy dỗ hắn.
“Như thế rất rốt. Đa tạ ý tốt của chân nhân, ta nhớ kỹ phần nhân tình này.”
Ánh mắt Tam công tử lấp lóe có vẻ rất vui vẻ.
Mặc dù Lý Chí Thường không nhận được sự ủng hộ rõ ràng, nhưng Tam công tử đã nhận phần nhân tình này của hắn ta, dù sao cũng đã đạt được mục đích lần này.
Thấy thế, Lý Chí Thường và Tam Giới cũng không có hứng ở lại nữa, lúc Lý Chí Thường dẫn một đám đệ tử rời đi, ánh mắt còn không nhịn được liếc nhìn Triệu Khách.
Hoặc nói một cách nghiêm khắc là nhìn vết thương trên người Triệu Khách, sau khi cau mày một lát vẫn gật đầu với Triệu Khách, dẫn đám người rời đi.
Hiển nhiên, cuối cùng hắn ta vẫn không thể mở miệng đòi bốn thanh kiếm ngọc trên người Triệu Khách.
Tam Giới hòa thượng theo sát phía sau, lúc đi ngang qua bên cạnh Triệu Khách, ánh mắt cũng nhìn về phía chuỗi Phật châu trên cổ Triệu Khách.
Triệu Khách thấy thế dứt khoát giấu Phật châu vào trong ngực, vẻ mặt kia chỉ thiếu viết hai chữ “của ta” ở trên mặt.
Thấy thế, Tam Giới hòa thượng cười khổ không nói thêm câu nào nữa, nhanh chóng rời đi.
Hai người này vừa đi, A Đại mặt đen râu dài đã đi tới, lạnh lùng nói: “Tam công tử cho mời.”
Triệu Khách thầm thở ra một hơi, nói thầm: “Vẫn tới.”
Không thể tránh được cửa ải này, Triệu Khách cũng không muốn tránh nữa.
Huống chi, hiện tại Kỳ nguyên châu đã ở trên tay Triệu Khách, dù thế nào hắn cũng phải nghĩ cách lấy được.
Triệu Khách đứng dậy theo A Đại đi đến hậu viện, sau khi đi đến trước một lầu các, A Đại dừng bước ra hiệu Triệu Khách đi vào, Ải Cước Hổ muốn đi theo lại bị A Đại ngăn lại.
Thấy thế, Ải Cước Hổ chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Thấy Triệu Khách đi vào cửa, A Đại mới lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía Ải Cước Hổ.
Sau khi ánh mắt cẩn thận đánh giá Ải Cước Hổ từ trên xuống dưới, mới nói: “Trước đó ta đến đưa thiệp mời, vì sao không thấy ngươi.”
Thoạt nhìn A Đại chỉ đang thuận miệng hỏi một chút, nhưng trên thực tế lại ẩn giấu bẫy ở bên trong.
Lúc đó hắn ta đã thay đổi vẻ ngoài, ngụy trang thành dáng vẻ tùy tùng bên cạnh Tam công tử, hắn ta nhắc lại cũng không phải đã quên mất, mà là muốn xem có thể moi được chút tin tức nào từ chỗ Ải Cước Hổ hay không.
Đáng tiếc, Ải Cước Hổ không có bản lĩnh gì khác, bản lĩnh giả vờ ngây ngốc không hề kém hơn Triệu Khách.
Hắn ta mờ mịt nói: “Không biết? Lúc ấy ta đi nhà xí cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy công tử nhà ta mừng rỡ như điên, sao thế? Là ngươi đưa thiệp mời?”
Thấy không lừa được câu nào từ chỗ Ải Cước Hổ, A Đại dứt khoát không để ý đến hắn ta nữa.
Ải Cước Hổ lại đến gần, lấy lòng: “Vẫn chưa thỉnh giáo xưng hô của các hạ như thế nào?”
“A Đại.”
Sắc mặt A Đại cách xa người khác ngoài ngàn dặm lại không thể dọa lùi Ải Cước Hổ, chỉ nghe Ải Cước Hổ khách sáo nói tiếp: “Ha ha, hạnh ngộ, hạnh ngộ, tại hạ bất tài gọi là…”
Ải Cước Hổ rung chân nói tiếp: “Điêu Đại.”
Đi qua lầu các, từ xa Triệu Khách đã nghe được một tiếng ca trong trẻo vang dội truyền đến.
Người ca hát là một vị nữ tử, giọng nói của nàng kém xa vẻ tĩnh mịch huyền diệu như tiếng thiên nhiên của Camilleri, nhưng giọng nói của nữ tử này lại có tuyến âm đặc biệt, Triệu Khách không nhịn được dừng bước lắng nghe.
“Càn khôn nhất chuyển hoàn, nhật nguyệt song phi tiễn. Phù sinh mộng nhất tràng, thế sự vân thiên biến…”
Hậu thế đều nói Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc, đã thấy nhiều Đường thi Tống từ, Nguyên khúc lại đã trở thành một từ ngữ ở trong thư tịch.