Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Khách nghe thấy, lập tức hơi ngây dại.
Không phủ nhân đây là một thời đại hỏng bét, một dân tộc du mục không hiểu về giáo dục, không biết sản xuất.
Đồ đao là tất cả của bọn họ, bọn họ dùng đồ đao chinh phục hết văn minh này đến văn minh khác.
Dùng móng ngựa của bọn họ chà đạp những quốc gia cao cao tại thượng, tự xưng là bất phàm ở dưới chân.
Từng cái đầu lâu trở thành tiêu chí rõ ràng nhất ở thời đại này của bọn họ, người Nguyên tộc dùng trí tuệ nhỏ bé của bọn họ phân chia người Châu Á thành tam lục cửu đẳng.
Nhưng không thể phủ nhận đây cũng là một thời đại rực rỡ, Nguyên tộc chỉ cường đại ở trên lưng ngựa.
Bọn họ dùng đồ đao chinh phục Châu Á, lại vĩnh viễn không ngờ những dân tộc bị bọn họ chinh phục lại im hơi lặng tiếng dùng văn hóa của mình để chinh phục toàn bộ Nguyên triều.
Cũng như văn hóa Phục Hưng, ở thời đại này xuất hiện rất nhiều đồ vật có độc, chư giáo quật khởi, hình ảnh bách gia tranh minh đều xuất hiện ở thời đại này.
Nhưng những điều này so ra kém một bài Nguyên khúc càng khiến người ta cảm nhận được nhãn hiệu thời đại.
“Vạn lý dương quan đạo, thất lý điếu ngư than. Hiểu nhật trường an cận, thu phong thục đạo nan…”
Một khúc dần hết, suy nghĩ của Triệu Khách cũng dần tỉnh táo lại, cất bước đi lên trước lại thấy thân thể Tam công tử nằm nghiêng trên giường mềm ở đình nghỉ mát.
Bốn nữ tử bên cạnh mặc một tầng lụa mỏng manh ở trên người, trong suốt như là cánh ve.
Dưới ánh đèn, thậm chí có thể mơ hồ thấy được trái ô mai trước ngực nữ tử.
Hình ảnh hương diễm như vậy, nếu Tam công tử là một nam nhân thì Triệu Khách sẽ không cảm thấy có vấn đề gì nhưng Tam công tử lại là một nữ nhân.
Điều này khiến Triệu Khách không thể không nghi ngờ, vị Tam công tử này dùng cách hào phóng như thế để gặp hắn, rốt cuộc là muốn nói cho hắn biết nàng không có hứng thú với nam nhân?
Hay là muốn bày nghi trận thăm dò hắn?
Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ, người đã đi đến bên ngoài đình nghỉ mát, khom lưng hỏi thăm: “Hạ quan Vương Cẩu Tử thỉnh an Tam công tử.”
Nhìn Triệu Khách nửa quỳ ở trước mặt mình, Tam công tử không khỏi cẩn thận đánh giá, đây là lần thứ hai nàng dùng ánh mắt nghiêm túc này quan sát một quan viên Hán nhỏ như hạt vừng.
Lần trước làm như vậy là khi mình cải trang ra ngoài, một vị quan huyện ăn gan chó lại muốn bắt nàng về làm tiểu thiếp.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng của vị quan huyện kia là bị mình chém đứt chân thứ ba ngay tại chỗ, sau đó bị hộ vệ ném vào hầm cầu chết chìm.
Nhưng điều này không hề có nghĩa nàng chán ghét quan viên Hán, thậm chí từ trên góc độ của nàng, người Hán cũng không đáng ghét như vậy, ít nhất tinh nhuệ Đại Nguyên còn cần lương thực của Hán tộc nuôi sống, cương thổ Đại Nguyên còn cần quan viên Hán tộc đến quản lý.
Chỉ từ một điểm này, tuy quan viên Hán sẽ có mấy người ngu xuẩn đầu óc không phát triển, nhưng lúc phần lớn quan viên Hán quản lý địa phương sẽ tốt hơn những tên ngu xuẩn chỉ biết dùng đao để nói chuyện trong Nguyên tộc của các nàng.
Chính bởi vậy nàng không chán ghét người Hán chút nào, chỉ có điều đây là lần đầu tiên nàng thấy loại người Hán to gan lớn mật như Triệu Khách.
“Hôm nay ngươi nên cảm ơn ta.”
Câu nói đầu tiên của Tam công tử đã khiến người ta khó hiểu.
Nhưng Triệu Khách lại hiểu rõ ý của nàng, rất thoải mái ngẩng đầu cười nói: “Đương nhiên, ti chức tuyệt đối không dám quên đại ân của Tam công tử, chỉ hận không thể lên núi đao xuống biển lửa vì Tam công tử.”
“Lên núi đao xuống biển lửa?”
Tam công tử không khỏi che miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc, cười nói: “Trước đây rất lâu có một người nói với ta những lời giống vậy.”
Triệu Khách nghe vậy không khỏi ngẩng đầu như đang chờ nghe tiếp, quả nhiên nói đến chỗ này ánh mắt Tam công tử lại trở nên âm trầm.
“Nhưng trước đó không lâu đã chết, ta không biết ngươi có từng gặp hắn hay chưa, hắn chết ở ngoài Phổ Đà tự, điều buồn cười là hắn bị một tên hòa thượng giết?”
Tinh thần Triệu Khách căng thẳng, biết người mà Tam công tử nói đến chính là tên tùy tùng bị hắn giết chết.
“Ngươi đến nói cho ta biết, một tên hòa thượng giết người của ta, ta nên làm gì?”
Triệu Khách nghe vậy nhíu mày, còn chưa nói chuyện đã thấy Tam công tử nằm nghiêng trên chiếc giường mềm trước mặt lặng yên ngồi dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách: “Ngươi nói xem, có phải ta nên, giết, cả, nhà, hắn, không.”
Lúc Tam công tử nói xong lời cuối cùng, bốn nữ nhân bên cạnh đều dừng động tác trên tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trên người Triệu Khách, trong lúc vô hình một luồng sát cơ sắc bén tỏa ra từ trên người bốn nữ nhân.
Trong lòng Triệu Khách run lên, bốn nữ nhân trước mắt lại là sát thủ trên tay dính đầy máu tươi, chỉ không biết vì sao hắn lại không nhìn ra rốt cuộc thực lực của bốn nữ nhân này như thế nào.
Nhưng điều thật sự khiến Triệu Khách cảnh giác cũng không phải bốn nữ nhân này, mà là Tam công tử trước mặt.
Một loại trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết, nữ nhân trước mặt cũng khó đối phó, hắn hít sâu một hơi nói: “Hung thủ đã là hòa thượng, vậy công tử giết cả nhà hắn chẳng phải đồ sát toàn bộ sư môn của hắn, đốt cả chùa miếu của hắn sao?”