“Công tử, tên này chắc chắn sẽ có lòng khác, để hắn đi theo cũng quá nguy hiểm.” A Đại cẩn thận đi lại giày cho Tam công tử.
Hắn ta nhẹ nhàng thổi bụi đất không tồn tại ở trên đôi giày, hành động một lòng yêu mến như thế, trông càng giống một đôi phụ tử.
“Sợ cái gì, ta lại ước gì hắn có thể để lộ ra cái đuôi hồ ly của mình!”
“Nhưng…”
A Đại còn muốn nói điều gì đó, lại bị Tam công tử không nhịn được xua tay cắt ngang.
Ngón tay mảnh khảnh đỡ cằm, Tam công tử nhíu mày suy nghĩ nói: “Nếu cải trang ra ngoài vậy ta cũng cần một cái tên giả, A Đại, ngươi cảm thấy cái tên Triệu Mẫn này thế nào?”
“Tốt thì tốt, nhưng…”
“Cứ quyết định như vậy đi! Chuẩn bị cho ta một hành trang nữ nhân, ngoài ra thông báo cho Huyết Thần tử, lần này ra ngoài cần phải che giấu tung tích, nếu không phải vạn bất đắc dĩ vậy không được phép bại lộ!”
Tam công tử căn bản không có ý nghe theo đề nghị của A Đại, sau khi quyết đoán đưa ra quyết định lại dẫn tùy tùng đi đến hậu viện, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi xa này.
Cùng lúc đó, bên ngoài thiện phòng của Khai Linh bảo tự, một tên tiểu tăng trẻ tuổi cẩn thận đẩy cửa phòng ra, trên tay cầm thuốc vừa được sắc xong.
Khuôn mặt tiểu tăng hơi buồn bã, tuy Tam Giới trưởng lão đã ổn định lại thương thế của hai vị sư thúc tổ Thanh Chính, Thanh Độn, nhưng vấn đề bọn họ đã là đèn cạn đầu, tọa hóa chỉ là việc trong hai ngày gần đây thôi.
“Ông…”
Theo cửa phòng đẩy ra, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, nhưng dường như tiểu hòa thượng đã tập mãi thành thói quen với điều này.
Hắn ta tận mắt thấy hình ảnh hai vị sư thúc tổ không ngừng nôn ra máu.
Nhưng lúc hắn ta đi vào cửa phòng, lại ngạc nhiên, sợ hãi nói: “Sư thúc tổ!”
Không biết Thanh Chính đã tỉnh lại từ lúc nào, chỉ thấy Thanh Chính ngồi trong bóng đêm đưa lưng về phía mình, cũng không biết đang làm cái gì.
Tiểu hòa thượng mở miệng gọi hai tiếng, sau khi không nhận được câu đáp lại không nhịn được cẩn thận đến gần.
Theo bước chân dần đến gần, hắn ta trộm nghe được tiếng gặm ăn, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong phòng lại loáng thoáng trên tay Thanh Chính như đang cầm một đoàn… Thịt tươi.
“Thịt? Sao lại là thịt chứ?”
Khai Linh bảo tự không giống Trung Nguyên, nơi này không kiêng thức ăn mặn, ngày thường ngoại trừ cơm chay thì thỉnh thoảng cũng sẽ ăn thịt.
Nhưng Thanh Chính sư thúc tổ vì tu tập Thiền tông, vì vậy xưa này không ăn thức ăn mặn, càng không có khả năng ăn thịt sống.
Ngay lúc trong lòng tiểu hòa thượng hoang mang, có lẽ cũng là vì đã quen với bóng tối trong phòng.
Trước mắt trở nên rõ ràng hơn, chờ đến khi hắn ta xoa mắt nhìn kỹ thịt trên tay Thanh Chính lại là cánh tay người.
Ở trước mặt Thanh Chính lại là một xác chết bị gặm ăn rời rạc ngã trên mặt đất, đây không phải ai khác lại là Thanh Độn.
“A!!”
Nhìn rõ ràng hình ảnh trước mắt, tiểu hòa thượng cảm thấy khí lạnh chạy thẳng lên đỉnh đầu, trên da đầu trọc lốc nổi lên từng lớp da gà, trong miệng không tự chủ được phát ra một tiếng rít, thân thể không chịu khống chế ngã nhào trên đất.
Hắn ta giãy giụa muốn đứng lên nhưng tay chân hoàn toàn không nghe theo mình sai khiến, bò loạn hai bên cũng không dậy nổi.
Lúc này, động tác của Thanh Chính dừng lại, đầu chậm rãi quay lại, sau khi đôi mắt hiện ra huyết quang kia đánh giá trên người tiểu hòa thượng một vòng, lại nở nụ cười hài lòng, vung tay áo dài lên.
“Ầm!” Cửa phòng đang mở như bị một luồng lực lượng khổng lồ đóng lại lần nữa.
Qua khoảng thời gian một nén nhang, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, tiểu hòa thượng vừa đi vào thiền phòng cất bước đi ra khỏi phòng, đôi mắt hiện đầy tơ máu kia ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, không khỏi khẽ cười thầm nói: “Quả nhiên trời không tuyệt đường ta, mặc dù nguyên thể đã vong nhưng có thể đổi sang một bộ thân đồng tử có máu có thịt, cũng không tệ!”
Nói xong, chỉ thấy tiểu hòa thượng xoay người khiêng ra một cái bao còn rộng lớn hơn hắn ta từ sau cửa, trên cái bao còn dính máu tươi, tiểu hòa thượng nhếch miệng cười một tiếng, cầm theo cái bao đi về phía nhà bếp.
“Cạch két cạch két cạch két…”
Trong phòng, trên cái giường hồng mộc dày nặng kia phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Từ màn trướng xung quanh lắc lư kịch liệt có thể nhận ra chiếc giường này đã khá lâu năm, đang chịu đựng sự va chạm kịch liệt mà nó không nên tiếp nhận.
Theo ván giường lắc lư càng ngày càng kịch liệt, bên trong lại truyền ra một tiếng gầm nhỏ quái dị.
“Ngao!!”
Theo tiếng kêu kỳ quái càng ngày càng thảm liệt, một đầu gấu màu đen chui ra từ trong màn, giãy giụa bò ra bên ngoài.
Móng vuốt đen bóng bén nhọn xé rách sàn nhà, phát ra một tiếng cắt kim loại chói tai, để lại từng vết cào thật sâu trên sàn nhà làm bằng gỗ.
Nhưng phía sau nó như có thứ gì đó túm lấy nó, chẳng những không để nó giãy giụa ra ngoài, ngược lại va chạm càng thêm dữ dội.
Trong chốc lát, theo một lần tấn công sau cùng, con cẩu hùng hình thể to lớn như thổ địa há to miệng lộ ra đầu lưỡi đầy gai ngược, hai mắt trợn lên, nửa người đập xuống từ mép giường, xụi lơ ở đó.
“Hít… Dễ chịu!”
Hắc Trác cất bước đi tới từ đầu giường, tiện tay kéo quần của mình lên, chợt ánh mắt nhìn về phía Thiên Dụ ngồi bên cửa sổ.