“Bàn Long hội là chợ yêu mười sáu năm một lần, mọi người tụ tập ở chỗ này trao đổi bảo vật trên tay hoặc là đàm luận pháp thuật với nhau. Nếu có nghi ngờ trên mặt tu hành, có thể viết nghi ngờ này xuống làm thành yêu đăng, để lại bảo vật ở trong yêu đăng, ai giải thích được nghi ngờ trên yêu đăng có thể lấy được bảo vật bên trong.”
Yêu quái chung quy vẫn là yêu quái.
Dù sao không phải ai cũng có thể may mắn như Thuỷ Lộc, trực tiếp bái nhập Toàn Chân giáo, đạt được sự chỉ điểm của huyền môn chính tông.
Phần lớn yêu quái khác tu hành đều là tự mò mẫm cân nhắc, có vài yêu quái luyện một lúc tự luyện chết cũng không phải trò cười gì.
Thuỷ Lộc đã từng kể một câu chuyện cười cho Triệu Khách, thời kỳ dân quốc có một dã trư yêu, không biết làm sao lại suy nghĩ ra một môn công pháp hệ hỏa, uy lực rất là bá đạo khiến yêu quái khác đánh không lại hắn ta.
Hắn ta tự xưng Hỏa Linh đại vương, triệu tập một đám tiểu yêu xưng vương làm bá, nhưng hắn ta lấy được pháp này lại không biết lý thuyết.
Chỉ biết kiên trì tu luyện là được, kết quả hỏa khí trong cơ thể càng ngày càng nặng, cuối cùng hắn ta kiên trì bền bỉ, không ngừng cố gắng… Cứ thế luyện chín bản thân.
Sau cùng trong tiếng khóc đau đớn của một đám tiểu yêu, hàm chứa lệ nóng ăn vị đại vương này không còn cả xương cốt.
Tuy Triệu Khách rất nghi ngờ có phải Thuỷ Lộc từng bị con dã trư yêu đánh hay không, mới bịa ra một câu chuyện như vậy.
Nhưng loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, tác dụng của Bàn Long hội này cũng là đề phòng loại chuyện này xảy ra.
Mọi người tiếp thu ý kiến của quần chúng trao đổi với nhau, điểm xuất phát cũng không tệ lắm, chẳng trách lại có nhiều yêu quái đi tham gia hội này như vậy.
Điều này khiến Triệu Khách càng ngày càng cảm thấy đi theo Triệu Mẫn là đúng, nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, một mẻ hốt gọn chẳng phải đẹp quá thay.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách không khỏi càng thêm mong đợi Bàn Long hội lần này, đồng thời càng thêm nhiệt tình với vị Đào Cơ này.
Trò chuyện một chút, hai người từ Bàn Long hội nói đến việc nhà của vị Đào Cơ này, biết được trước kia Đào Cơ còn có một trượng phu là Hoàng phong tinh, kết quả mười năm trước bị một Hùng yêu khác ăn mất.
Triệu Khách vẻ mặt đau đớn an ủi Đào Cơ, trong lòng không khỏi suy nghĩ làm thế nào nói đến việc của gốc cây già.
Nghĩ đến việc hắn còn phải quan tâm đến tình yêu vong niên của đám lão đầu tử này, Triệu Khách cảm thấy mình cũng xứng với gốc cây già.
Trong chốc lát, Triệu Khách và Đào Cơ càng trò chuyện càng hợp ý khiến Triệu Mẫn bên cạnh không khỏi khó chịu.
“Công tử, ngài xem, tên này cũng chỉ như thế, nhanh như vậy đã bị nữ yêu kia mê hoặc, chờ đến khi nữ yêu này ép khô hắn, hừ hừ!”
Cho tới bây giờ A Đại chửi bới Triệu Khách đã là tận dụng mọi thứ, nhưng nói xong lại bị Triệu Khách quay sang nhìn với ánh mắt khinh thường: “Cút!”
“Vong phu của Đào Cơ đã qua đời lâu như vậy, không biết còn có suy nghĩ muốn tái giá không?”
Triệu Khách và Đào Cơ vừa đi vừa nói, Triệu Khách thấy trò chuyện đã khá lâu không khỏi mở miệng dò hỏi.
Đào Cơ ngạc nhiên, sau khi liếc mắt quan sát Triệu Khách, sắc mặt đỏ bừng lập tức không nhịn được che miệng khẽ cười nói: “Công tử như thế muốn ta đáp lại như thế nào.”
Đào Cơ nói xong, lại thấy nàng bối rối đưa lưng về phía Triệu Khách.
“Chỉ một mình thiếp thân trông coi mảnh gia nghiệp này cũng thật sự có lòng không đủ sức, đã từng muốn tái giá nhưng đâu có ai chịu cưới chứ.”
Đào Cơ nói xong quay đầu lại, ánh mắt đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, trong lòng bịch bịch nhảy dựng lên.
“Dễ nói, nếu Đào Cơ chịu đồng ý, ít ngày nữa ta đặt sính lễ! Không dối gạt ngươi, linh khí ở chỗ ta có thể so với động thiên, đất đai mênh mang mặc cho ngươi chọn lựa.” Triệu Khách vỗ ngực nói.
Dù sao cũng là nàng dâu thu xếp cho gốc cây già, Triệu Khách cũng không tiện trực tiếp đánh người bất tỉnh ném vào Đại Hạ đỉnh.
Đào Cơ nghe vậy ngẩn ngơ ngay tại chỗ, sau một lúc lâu mới hiểu ra, hoảng sợ nói: “Lời này của công tử là thật!”
Ánh mắt Đào Cơ nóng rực, trong lòng cảm thấy bành trướng nhưng chẳng mấy chốc lại khó xử: “Thế nhưng tôn phu nhân…”
Đào Cơ nói xong, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Triệu Mẫn đang ngồi trên boong lâu thuyền cách đó không xa.
Tất nhiên nàng nhận ra được vị Triệu Mẫn này chỉ là một tên nữ tử phổ thông, có lẽ có chút võ nghệ nhưng trực giác khiến nàng cảm thấy nữ nhân này không dễ chọc.
Triệu Khách quay đầu nhìn, không khỏi cau mày nói: “Chuyện này có liên quan gì với nàng, không tới lượt nàng làm chủ.”
Thấy Triệu Khách nói tự tin như vậy, trong lòng Đào Cơ hơi khựng lại, cảm thấy ở trong nhà Triệu Khách đúng là nói một không hai, là nam nhân đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không phải loại sợ vợ.
Về sau chỉ cần lấy lòng công tử nhà mình, cũng không sợ chính thê Triệu Mẫn làm khó nàng.
“Vậy cứ quyết định như thế, chờ Bàn Long hội kết thúc, đến lúc đó chúng ta lại bàn bạc.”
Triệu Khách cảm thấy cứ quyết định chuyện này như vậy đi, một gốc cây đào tinh ngàn năm cũng không kém gốc cây già bao nhiêu, tránh để lão gia hỏa này nhìn thấy Mạt Lỵ là sắc mặt cứ như ăn thuốc nổ.