Một hôi lạnh lăn xuống theo trán, thân thể của hắn ta đang run rẩy, không biết dưới da thịt đang ẩn giấu thứ gì lại đang nhanh chóng nhúc nhích.
Chẳng mấy chốc từng đốm màu đen lấm tấm xuất hiện trên cánh tay của hắn ta, lúc đầu chỉ là hạt vừng hơi lớn nhưng chẳng mấy chốc đã bắt đầu lan tràn ra.
Đây như bệnh giang mai giai đoạn cuối, cả người bắt đầu thối rữa.
“Độc khuẩn!”
Triệu Khách hơi nhíu mày, quả nhiên thấy Lạc Nữ bò dậy từ dưới đất giống với suy nghĩ của hắn.
Quần áo trên người đã sớm vỡ vụn nhưng không ai đi thưởng thức đôi đào bồng kia, lỗ máu đầm đìa dần khép lại từng chút một.
“Điều này… Quá mạnh rồi!”
Nhìn Lạc Nữ lại đứng lên, cả đám người trong Quỷ thị không khỏi cảm thấy bất lực sâu sắc.
A Lang Thuật bộc phát ra lực lượng siêu cường lại không thể giết chết nàng, đúng là người đưa thư hoàng kim được gọi là sinh mệnh.
Lạc Nữ dứt khoát cởi quần áo đã vỡ vụn trên người xuống, thậm chí còn xé rách cả lớp da thịt trắng nõn ở trên người.
Sau khi Lạc Nữ mất đi da thịt lại không còn mỹ cảm khuynh thành tuyệt thế trước đó, trên người lại tràn ra một mùi hôi thối dày đặc.
Trên dấu chân dưới chân dính nước vàng hôi thối như quái vật bò ra từ trong địa ngục, khiến những người kia thấy sợ hãi.
Lúc này, Bột Nhi Diệp đột nhiên đập ra từ phía sau, hai tay ôm chặt lấy Lạc Nữ từ đằng sau.
“Mục Nhĩ Ly, nhanh, giết nàng!!”
Bột Nhi Diệp tức giận hét lên nhưng độc khuẩn trên người lại lan tràn càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc trong mắt hắn ta đã tràn ra nước thối màu đen, độc khuẩn sinh sôi ở trong mắt của hắn ta, cưỡng ép gạt tròng mắt của Bột Nhi Diệp ra.
“Nhanh đi!” Trong tiếng thúc giục của Bột Nhi Diệp.
Mục Nhĩ Ly ngạc nhiên nhìn Lạc Nữ, trong đầu lại hỗn độn.
“Hừ, ngươi có thể thử một chút. Chỉ mong ngươi có thể chết càng thoải mái hơn, ít nhất không cần phải đau khổ như hắn.”
Đôi mắt Lạc Nữ híp lại như cười mà không phải cười đứng ở nơi đó, như đang yên lặng chờ đợi Mục Nhĩ Ly đến giết mình.
“Giết đi! Mục Nhĩ Ly thúc thúc, giết nàng, nàng đã không còn nhiều lực lượng nữa!”
Triệu Mẫn đứng bên ngoài hang động, nhìn Mục Nhĩ Ly không động đậy lại dùng sức kêu lên.
Nhưng Mục Nhĩ Ly bị đôi mắt Lạc Nữ nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy cả người rét run, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia hoàn toàn không thấy chút xíu suy yếu nào.
Ngược lại hoàn toàn cao ngạo, khinh thường và bình tĩnh như trước đây.
“Không, không, ta…”
Mục Nhĩ Ly không tự chủ được lùi lại hai bước, lại liếc nhìn đại ca Bột Nhi Diệp của mình, cả người cứng đờ đứng ở nơi đó không cách nào động đậy.
Lúc sự sợ hãi bắt đầu sinh sôi ở trong lòng, là con người đều sẽ sợ hãi, cho dù ngươi là cường giả đã trải qua sinh tử, trong lòng cũng sẽ sinh sôi suy nghĩ sợ hãi.
Nhưng điều khác biệt là, có người đối mặt với sự sợ hãi sẽ đầy tức giận, có vài người lại bị sự sợ hãi nuốt mất.
Lúc này Mục Nhĩ Ly lại là loại sau.
Hắn ta không dám lên, dù đại ca thúc giục và tiếng kêu của Triệu Mẫn chỉ khiến hắn ta càng bối rối và mâu thuẫn hơn.
“Hừ, ngươi phế vật như vậy, sao có thể đi đến ngày hôm nay.” Lạc Nữ đã hiểu rõ sự sợ hãi của Mục Nhĩ Ly, tiếng cười lạnh khinh thường lại khiến Bột Nhi Diệp cực kỳ đau lòng.
“Mục Nhĩ Ly, ngươi là thứ hèn nhát, lên đi!!”
Bột Nhi Diệp phun ra máu tươi, độc khuẩn đã lan tràn đến khoang miệng muốn ăn mòn đầu lưỡi của hắn ta.
“Ta! Ta!!”
Mục Nhĩ Ly nghiến răng rung lên “kèn kẹt”, trong mắt lóe lên lửa giận không cách nào ngăn chặn như một con sư tử bị chọc giận.
Hắn ta cất bước xông về phía Lạc Nữ: “Ta liều mạng với ngươi!”
Nhìn Mục Nhĩ Ly xông lên trước mặt, trên mặt Lạc Nữ lại xuất hiện nụ cười, sợi cơ máu me đầm đìa giần giật khiến nụ cười của nàng đặc biệt dữ tợn.
Chỉ là một tiếng cười mà thôi lại khiến trong lòng Mục Nhĩ Ly chấn động mạnh, sắc mặt lập tức xám ngoét, cảm giác cơ bắp cả người đều cứng lại ở đó.
Hai chân mềm nhũn, lại bịch một tiếng ngã quỵ dưới đất, run lên lẩy bẩy.
“Ta… Ta… Ta không được, đừng ép ta, ta không được, đừng ép ta…”
“Mục Nhĩ Ly thúc thúc!” Nhìn Mục Nhĩ Ly đã sợ mất mật ngã trên mặt đất, Triệu Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép la lên.
Nhưng Mục Nhĩ Ly lại như không nghe thấy gì, bảo vệ quận chúa cái gì, huynh đệ kim lan cái gì, tướng quân cứt chó gì đó đều không muốn nghĩ nữa, hắn ta muốn sống, sống sót, hắn ta không muốn chết ở chỗ này.
Lạc Nữ nhìn Mục Nhĩ Ly nằm sấp trên mặt đất, không khỏi ngông cuồng cười lớn.
“Được được được, ta không giết ngươi, sau này ngươi ngoan ngoãn làm con chó của ta đi, ha ha ha ha.”
Lạc Nữ nói xong không khỏi quay đầu nhìn về phía Triệu Mẫn.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện ra vẻ dữ tợn khiến trong lòng Triệu Mẫn căng thẳng, bị ánh mắt Lạc Nữ nhìn chằm chằm vào trên người cảm giác như phía đối diện có bóng tối đánh tới muốn cắn nuốt nàng.
Nàng trêu tức nói: “Các ngươi cẩn thận bảo vệ nữ nhân kia như thế, đợi chút nữa ngươi lột da của nàng xuống, đến lúc đó ta là quận chúa, ngươi vẫn là đại tướng quân oai phong lẫm liệt, vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
Mục Nhĩ Ly nghe vậy ngạc nhiên, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Triệu Mẫn ở cửa động.