“Được được được, chúng ta cùng đi, các ngươi đều là sinh viên, gọi ta Hắc bàn là được.” Tên mập lại rất nhiệt tình, nói hai ba câu đã lấy được sự tin tưởng của cặp tình nhân nhỏ.
Hỏi một chút mới biết, cặp tình nhân này đều là sinh viên đại học, nhân ngày nghỉ mùng 1 tháng 10 xin nghỉ sớm đi chơi, nữ hài tên Vương Ngọc, nam hài tên Triệu Chí Trung.
“Huynh đệ, mọi người đi cùng nhau, phải xưng hô với ngươi như thế nào.” Tên mập quay sang hỏi.
Triệu Khách cau mày, cảm thấy tên này không có ý tốt, chỉ là không hiểu rõ mục đích, Triệu Khách cũng không muốn liều lĩnh ra tay.
Suy nghĩ xong, Triệu Khách cũng không quay đầu lại nói: “Vương cẩu tử.”
Hắc bàn: “…”
Một đoàn người dần đi xa, con đường trước mắt cũng bắt đầu trở nên vắng vẻ, nói là năm sáu cây số, trên thực tế e rằng còn xa hơn con số mà tài xế đã nói.
Sắc trời trên núi dần tối, thường sẽ tối nhanh hơn bên ngoài một chút, mặt trời vừa rơi xuống núi non trùng điệp, trong chớp mắt đã bắt đầu tối tăm.
“Trời đã sắp tối đen rồi, chúng ta phải đi bộ đến lúc nào.”
Nữ hài tên Vương Ngọc kia bắt đầu kêu khổ, nói trong lòng không thấy hối hận là giả, sớm biết vậy đã thành thật đẩy xe, biết đâu bây giờ đã sửa xong xe rồi.
Triệu Chí Trung vừa nghe vậy vội vàng dỗ dành: “Biết đâu sắp đến rồi, mệt không, ta cõng ngươi.”
Hắc bàn ngoảnh lại nhìn nữ hài, nói: “Ngươi đừng oán trách nữa, có lẽ chiếc xe kia bị hỏng luôn rồi, ngoại trừ gọi xe kéo căn bản không sửa được, không phải các ngươi đi chơi à, sợ cái gì, cứ đi theo là được.”
Vương Ngọc nghe vậy mím môi cũng không tiện nói gì nữa, hơn nữa đã đi đến tận đây rồi, nếu quay về, có trời mới biết phải đi tới khi nào.
Vì vậy Vương Ngọc đành phải yên lặng cầu nguyện trong lòng, lại đi không xa nữa có thể đến trấn Viễn, đến lúc đó nhất định tìm một khách sạn tốt, ăn một bữa thật ngon.
Triệu Khách nhìn sắc trời một chút, chỉ thấy trời càng ngày càng tối, trên núi vào tháng mười nổi lên từng cơn gió lạnh buốt, cơn gió lạnh kia như là kim châm, thổi vào mặt cũng cảm thấy da mặt bị đâm đau nhói, cả người run lập cập.
“Chúng ta nghỉ ngơi một chút, chúng ta không đi nổi nữa rồi.” Triệu Chí Trung mở miệng nói.
Đi cả một ngày, bọn họ thật sự hơi không chịu nổi, Hắc bàn đi bên cạnh thấy thế lắc đầu nói: “Ôi, tố chất của đám sinh viên các ngươi quá kém, đến bên kia nghỉ ngơi một chút đi, ta nhóm lửa cho các ngươi, các ngươi ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút.”
Hắc bàn nói xong quay sang nhìn Triệu Khách, gọi “Cẩu ca, ngươi thì sao?”
Triệu Khách cũng không có ý dừng lại, thật ra trong lòng định nhân lúc trời tối trực tiếp cắt đuôi những người này, nhưng thấy tên mập đi hai ba bước đuổi theo, cười nói: “Huynh đệ, đi một mình như thế thật thiếu suy nghĩ.”
“Sao nào, ngươi còn muốn đưa ta đi?”
Trên mặt Triệu Khách thoáng qua ánh sáng dữ tợn, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tên mập, hắn đã không hề che giấu sát khí trong mắt nữa, bây giờ là đêm tối, nơi đây lại là rừng núi, tất cả đều là sân nhà của hắn, Triệu Khách cảm thấy không cần thiết phải lằng nhằng với tên mập này nữa.
“Ha ha, được, ngươi muốn ta tiễn đưa ngươi đi thế nào.”
Dường như nụ cười hiền hòa trên mặt tên mập chưa từng thay đổi, nhưng trong lời nói lại nồng đậm mùi thuốc súng, cho dù cặp tình nhân nhỏ ngồi bên cạnh cũng có thể nghe được.
“Tích tích…”
Lúc này, sau lưng bọn họ đột nhiên vang lên tiếng còi, một ánh đèn lóe lên trong con đường núi ở phía xa xa sau lưng, cặp tình nhân thấy thế lập tức vui mừng.
“Các ngươi đừng cãi nhau nữa, chiếc xe kia tới rồi.”
Tên mập nghe vậy vẻ mặt hơi lộ ra vẻ cổ quái, vuốt ve cái cằm mập tròn lẩm bẩm: “Không thể nào, động cơ đã hỏng rồi, sao còn có xe được?”
Ngay lúc tên mập đang nghi ngờ, Triệu Khách đứng bên cạnh mở Hoàng kim đồng trên mắt trái ra, ánh mắt nhìn xuyên qua ánh đèn đằng xa, cẩn thận nhìn một lúc vẻ mặt Triệu Khách lập tức trở nên kỳ quái: “Không đúng, không phải chiếc xe trước đó.”
Tuy cách rất xa lại bị ngược sáng, nhưng Triệu Khách thấy rõ ràng đó là một chiếc xe buýt.
“Quan tâm nó là xe gì chứ, chúng ta cứ vẫy xe, ngồi xe rời khỏi nơi đây.”
Vương Ngọc đã chịu đủ rồi, dù sao cũng là sinh viên nữ, vốn tưởng dù là đi đường nhỏ trong núi sẽ có chút vẻ đẹp thiên nhiên.
Kết quả hiện thực như bàn tay mẫu thân nàng, đánh nàng nổ đom đóm mắt.
Hiện tại vừa lạnh vừa đói vừa mệt, hận không thể tìm được một chỗ ngủ, hơn nữa trên núi càng ngày càng tối, không biết dưới chân có rắn hay côn trùng gì đó không.
Vừa nghĩ đến những con côn trùng kỳ lạ đó, cảm giác nó bò lên người mình, Vương Ngọc cảm thấy cả người đều nổi da gà.
Hiện tại đừng nói là xe buýt, dù là một chiếc xe rác thì nàng cũng phải ngồi.
“Đúng vậy, cùng lắm thì cho thêm chút tiền, tiện thể đưa chúng ta đến trấn Viễn là được.” Triệu Chí Trung đứng bên cạnh gật đầu nói hùa theo, nhìn dáng vẻ Vương Ngọc đứng run rẩy trong gió, Triệu Chí Trung đã cảm thấy đau lòng, vội vàng càng ôm chặt Vương Ngọc vào trong lồng ngực hơn.
Nhưng dù Triệu Khách hay Hắc bàn, vẻ mặt hai người đều không vui vẻ nổi, thậm chí ánh mắt nhìn chiếc xe buýt nơi xa, trên mặt vô cùng nghiêm nghị.