Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233. Ngươi Ngồi Lên Đùi Ta Rồi

Chương 233. Ngươi ngồi lên đùi ta rồi Chương 233. Ngươi ngồi lên đùi ta rồi

Chỉ thấy xe càng chạy càng gần, Hắc bàn đột nhiên phát hiện điều gì đó, nói: “Các ngươi nghe đi!”

“Nghe cái gì? Cũng không có cái gì?”

Triệu Chí Trung dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, nhưng mãi không nghe thấy gì.

Triệu Khách thấy thế cũng nhắc nhở: “Quá yên tĩnh!”

“Yên tĩnh??”

Hắc bàn đứng bên cạnh gật đầu: “Quá yên tĩnh, các ngươi quên lúc trước chúng ta ngồi xe, con đường nát này khiến các ngươi xóc nảy đến suýt tan ra thành từng mảnh à, các ngươi quên trên quãng đường này đi đường kiểu gì rồi sao?”

“Không hiểu các ngươi đang nói gì, điều này có liên quan gì?”

Vương Ngọc đứng bên cạnh nhìn Triệu Khách và Hắc bàn, đột nhiên cảm thấy không phải hai người kia bị điên rồi chứ, nghĩ đến đây, Vương Ngọc kéo Triệu Chí Trung lại khẽ nói: “Hai người này không bình thường, chúng ta cách xa bọn họ một chút.”

Cho dù Vương Ngọc nói rất nhỏ nhưng sao có thể giấu giếm tai mắt của Triệu Khách và Hắc bàn, chỉ là hai người không rảnh so đo với bọn họ.

Chiếc xe trước mắt lái quá bằng phẳng, người không biết còn tưởng đang chạy trên đường xi măng.

“Đi!”

Thấy chiếc xe càng ngày càng gần, vẻ mặt Hắc bàn nặng nề, nhanh chóng nhảy vào trong cái hố cỏ bên cạnh.

Triệu Khách không chậm hơn hắn ta, chỉ là vẫn kéo giãn khoảng cách với hắn ta, cơ thể trốn ở đống cỏ, lặng yên không một tiếng động cầm Hàng ma phi đao ở trong lòng bàn tay.

Đồng thời để Lôi Mẫu giám sát kỹ càng mỗi một hành động của tên béo da đen ở bên cạnh. Thậm chí Triệu Khách còn nghi ngờ, có phải chiếc xe bị hỏng kia là tên mập này giở trò quỷ hay không.

“Tiểu Ngọc, chúng ta…”

Triệu Chí Trung nhìn Triệu Khách và Hắc bàn đều đã trốn đi, luôn cảm thấy hơi không đúng, suy nghĩ một chút, tài xế trước đó còn nói chỉ có mình hắn ta đi con đường này.

Sao đột nhiên lại xuất hiện một chiếc xe buýt khác chứ? Huống hồ, đúng như Hắc bàn đã nói, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Triệu Chí Trung thấy hơi lo lắng.

“Làm gì, ngươi đừng vờ ngớ ngẩn được không? E rằng hai người kia cũng không phải loại người đứng đắn gì, mệt cho chúng ta còn dám đi theo bọn họ một đoạn đường, biết đâu là lừa đảo, chúng ta tiếp tục đi theo bọn họ, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Vương Ngọc đã quyết tâm phải lập tức rời khỏi nơi này, lúc nói chuyện cũng bắt đầu không nhẹ không nặng.

“Không phải, hay là ta đứng ở đây chờ, ngươi tránh đi một chút, thật sự không có vấn đề các ngươi lại đi ra.”

Triệu Chí Trung thấy xe buýt càng ngày càng gần đã có thể nhìn thấy hình dáng chiếc xe, không biết trong lòng thế nào, không những không cảm thấy mừng rỡ, ngược lại còn có một cảm giác xấu.

“Không cần!”

Khuôn mặt Vương Ngọc lạnh lùng hất tay Triệu Chí Trung ra, vung cái túi nhỏ trên tay lên, hô: “Nơi này! Dừng lại đi!”

Triệu Chí Trung thấy thế thật sự không còn cách nào, chỉ có thể đứng ở phía sau cùng chờ đợi với Vương Ngọc.

Ong…

Chỉ thấy xe buýt chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở trước mặt hai người.

“Xoẹt!”

Cánh cửa từ từ mở ra, chỉ thấy trong chiếc xe buýt trước mắt còn hơi lóe lên ánh đèn.

“Nhanh, lên xe!”

Vương Ngọc đưa tay lôi kéo Triệu Chí Trung đi vào trong, nhưng Triệu Chí Trung lại đưa tay giữ lấy cánh tay Vương Ngọc, khẽ nói: “Ngươi xem, hình như chiếc xe này không đúng lắm, hình như bên trong không có người?”

Vương Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, hình như trong xe thật sự không có người, nhưng đúng lúc này chỉ thấy cửa sổ xe buýt bị kéo ra, một hán tử đầu trọc thò đầu ra, căm tức nhìn hai người, mắng: “Sao gần đây lại đáng ghét như vậy, rốt cuộc các ngươi có lên xe không, lại để người cả xe đợi thêm, cặp mẫu nữ lần trước như thế, cặp lần này cũng như thế.”

“A! Lên ngay đây.”

Vương Ngọc thấy thế lập tức hơi xấu hổ, hung ác trợn mắt nhìn sau lưng Triệu Chí Trung một cái, lập tức bước nhanh lên xe.

Triệu Chí Trung lại hơi do dự, quay lại nhìn hai người Triệu Khách và Hắc bàn đã ẩn nấp trong bụi cỏ, mở miệng gọi: “Không có vấn đề, các ngươi ra đi.”

Chỉ là không có ai đáp lại tiếng gọi của hắn ta, hai người Triệu Khách và Hắc bàn như đã bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không có tiếng động.

“Ôi, đáng tiếc.”

Trong bụi cỏ, chỉ nghe Hắc bàn khẽ khẽ tiếc hận nói, không biết tiếc hận cho Triệu Chí Trung, hay tiếc hận cho tiểu cô nương Vương Ngọc này.

Triệu Khách cũng không đa sầu tốt bụng như hắn ta, đôi mắt nhìn chằm chằm xe buýt, lúc thấy nam nhân thò đầu ra, trong lòng không nhịn được run lên.

Nam nhân đầu trọc này không phải người ngồi ở phía trước mình vào lần trước sao?

Nghĩ đến điều này, Triệu Khách lại cẩn thận quan sát chiếc xe buýt, quả nhiên chiếc xe buýt trước mắt là chiếc xe đã rơi xuống vách núi.

“Này, ngươi không ra tay cứu người à?”

Lúc này Hắc bàn thò đầu ra, thấy Triệu Chí Trung đi lên xe lại hỏi Triệu Khách.

“Cứu người? Có lý do gì không?”

Triệu Khách liếc nhìn Hắc bàn một cái, hắn cũng không có lòng dạ cứu người, nếu giết người thì có, ví dụ như tên Hắc bàn này, Triệu Khách cảm thấy thịt trên người hắn ta cũng không tệ lắm.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách híp mắt bắt đầu đánh giá cơ thể Hắc bàn này, cảm thấy nhìn tên mập này cũng không béo nhưng trọng lượng một thân thịt mỡ này lại nặng đến kinh người, tin tưởng chất lượng thịt chắc chắn không tệ.

Bình Luận (0)
Comment