Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234. Ngươi Ngồi Lên Đùi Ta Rồi (2)

Chương 234. Ngươi ngồi lên đùi ta rồi (2) Chương 234. Ngươi ngồi lên đùi ta rồi (2)

Không biết vì sao, nhìn xe tang trước mắt, Hắc bàn không có cảm giác gì, nhưng bị Triệu Khách híp mắt đánh giá từ trên xuống dưới như thế, lại khiến trong lòng Hắc bàn cảm thấy run rẩy.

“Ngươi không phải người xuất gia à? Không phải nên có lòng dạ từ bi à?”

Hắc bàn nói một câu không đầu không đuôi khiến Triệu Khách không hiểu ra sao.

Chỉ thấy Hạ Bân giơ tay chỉ chuỗi Phật châu ở trên tay Triệu Khách: “Không phải hòa thượng, ngày nào ngươi cũng thưởng thức chuỗi cốt châu Kapala này, cũng không sợ chết à.”

Cái gọi là Kapala là một loại Phật châu trong Phật giáo Tây Tạng, lấy xương ngón tay, xương lông mày, xương đùi trong xác chết của cao tăng để chế tác.

Triệu Khách cũng không rõ lắm về tài liệu của chuỗi Phật châu trên tay mình, nghe Hắc bàn nói chuyện mới biết được, hóa ra dùng xương cốt làm ra hạt châu.

Chỉ là không biết chuỗi hạt châu này được truyền thừa bao nhiêu năm, hạt châu trong suốt sáng long lanh, từng viên như trân châu, đặc biệt là đặt dưới ánh mặt trời sẽ thấy hạt châu tỏa ra tia sáng long lanh, dù là ai cũng không liên hệ nó với xương cốt.

“Ngươi thật sự không cứu?”

Hắc bàn nhìn Triệu Khách vẫn không có ý muốn hành động, lập tức thấy tuyệt vọng, thở dài nói: “Mả mẹ nó, chưa từng thấy hòa thượng nào sợ chết như ngươi.”

“Ta cũng không phải hòa thượng, ta tin cái này.”

Triệu Khách móc Thập tự giá bằng bạc ở trong ngực ra, đương nhiên Triệu Khách không tin bất kỳ vị sư phụ hay tôn giáo nào, chiếc Thập tự giá này là đồ vật duy nhất mà người thân của hắn để lại, về phần Thập tự giá này đại diện cho điều gì, có ý nghĩa gì, điều này cũng không quá quan trọng với Triệu Khách.

Nhưng Hắc bàn lại không nghĩ như vậy, thấy Triệu Khách kéo Thập tự giá ra lập tức ngạc nhiên, vẻ mặt nhìn về phía Triệu Khách không nhịn được hơi quái lạ, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự không phải hòa thượng?”

“Ngươi từng thấy hòa thượng nhà ai để tóc chưa??”

Không hiểu vì sao Hắc bàn luôn nghĩ hắn là hòa thượng, Triệu Khách chỉ có thể liên tục giải thích.

“Đợi chút nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi! Ngươi nên cất kỹ hạt châu này đi, tuyệt đối đừng làm mất.”

Hắc bàn nhìn Triệu Chí Trung đã bước vào trong xe, biết lúc này không phải lúc tranh cãi với Triệu Khách, lao ra khỏi bụi cỏ, thấy Triệu Chí Trung đã ngồi lên xe, vẻ mặt Hắc bàn thay đổi, vội sải bước đi theo.

Lúc này hai người Vương Ngọc và Triệu Chí Trung sóng vai ngồi chung một chỗ, chỉ là trên mặt Vương Ngọc đã không còn chút hồng hào nào, khuôn mặt trắng bệch dọa người, ngồi ở đó có thế thấy Vương Ngọc không nhịn được hàm răng va vào nhau lập cập.

Về phần Triệu Chí Trung ngồi bên cạnh, một tay nắm chặt tay Vương Ngọc, hít thở sâu không dám mở to mắt, chỉ nghe bên tai có người khe khẽ nói chuyện: “Tiểu huynh đệ, ngươi ngồi lên đùi ta rồi.”

Triệu Chí Trung trợn mắt, trước khi hắn ta ngồi lên đã nhìn cái ghế này, nhưng cũng không có người nào hết.

Chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói âm u lạnh lùng, Triệu Chí Trung cảm thấy tê cả da đầu, sau lưng càng ngày càng lạnh, cảm giác dưới mông mình mềm nhũn đúng là không giống cái ghế.

“Rầm!”

Triệu Chí Trung thở sâu nuốt một ngụm nước bọt, híp mắt cúi đầu nhìn xuống, lập tức cảm giác lạnh lẽo xông lên tận đầu, từ đầu đến chân Triệu Chí Trung lạnh xuyên tim.

Không biết từ lúc nào dưới mông hắn ta lại là một đôi bắp đùi trắng bóng, nếu vậy thì cũng thôi, mấu chốt là một số khớp xương trên bắp đùi này đã biến dạng, đỏ trắng đan xen máu thịt be bét.

Triệu Chí Trung chỉ là một sinh viên, chưa từng thấy tình cảnh này, không nhịn được hàm răng bắt đầu run lập cập, một hàng nước mắt rơi xuống theo khóe mắt, cuối cùng đã hiểu rõ vì sao Vương cẩu tử và Hắc bàn không để bọn họ lên chiếc xe này.

“Tiểu huynh đệ, tại sao người ngươi lại nóng như thế, nếu không để a di ôm ngươi một cái đi.”

Triệu Chí Trung nghe vậy trên trán nổi gân xanh, vừa nghĩ đến cảm giác hai cánh tay máu thịt be bét kia ôm lấy mình.

Lập tức không nhịn được mà rùng mình, dưới mông như là đốt pháo cối, xoạt một cái nhảy dựng lên từ trên ghế, nhưng nhìn lại chỗ ngồi vẫn là chỗ ngồi đó, cũng không có cái gì hết.

Triệu Chí Trung thấy thế quay sang, chỉ thấy Vương Ngọc ngồi liệt trên ghế, hai chân giang rộng ra, miệng méo mắt lác, nửa miệng mở rộng, nhìn kỹ có thể thấy hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy ở dưới quần áo Vương Ngọc.

Chờ Triệu Chí Trung cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện đây là hình dáng một cái tay.

“Bộp!” Ngay lúc này, Triệu Chí Trung đột nhiên cảm thấy bả vai nặng nề, hai chân lập tức mềm nhũn, suýt nữa quỳ trên mặt đất.

Chỉ thấy một bàn tay to khỏe mạnh mẽ đặt trên bả vai hắn ta dùng sức nhấc lên, kéo Triệu Chí Trung đứng lên.

“Triệu lão đệ, đều là người quen, cần gì khách sáo như vậy.”

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Triệu Chí Trung, Triệu Chí Trung ngoảnh lại nhìn, lúc này mới phát hiện đó là Hắc bàn.

Trong chốc lát đã cảm thấy một dòng nước nóng xoay chuyển trong hốc mắt, hốc mũi chua xót, suýt nữa khóc thành tiếng.

“Được rồi, đừng ở lại đây nữa, đi nhanh lên.”

Hắc bàn cũng không rảnh an ủi Triệu Chí Trung, kéo Triệu Chí Trung lên, đồng thời đưa tay ôm vai Vương Ngọc, một tay kéo nàng đứng dậy từ trên ghế.

Bình Luận (0)
Comment