Nhưng đưa tay vồ một cái, chỉ thấy quần áo trên người Vương Ngọc như bị thứ gì đó giữ lại, “xoẹt” một tiếng, quần áo lập tức rách ra, cơ thể trắng bóng lập tức lộ ra ở trước mặt Hắc bàn.
“Sai lầm, sai lầm!”
Hắc bàn thấy thế vung tay lên, đẩy Vương Ngọc vào trong lòng Triệu Chí Trung, “Nhanh, xuống xe!”
Triệu Chí Trung nghe vậy ôm Vương Ngọc chạy xuống, nhưng vừa quay lại nhìn, Triệu Chí Trung đã choáng váng, chỉ thấy cửa xe đã biến mất.
Hắc bàn nhìn sang, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, ngoảnh lại nhìn khoang xe trống khống này, trên khuôn mặt thật thà kia lộ ra vẻ nghiêm túc, lục lọi ra một xấp tiền âm phủ ở trong túi của mình, vẩy xuống thùng xe, nói: “Chư vị, hai vị bằng hữu này của ta lên nhầm xe, người quỷ khác đường, chỉ mong một ngày kia chư vị có thể sớm siêu sinh, xin hãy mở đường.”
Chỉ thấy tiền giấy rơi xuống đất lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này Triệu Chí Trung nhìn lên chỉ thấy cửa xe lại xuất hiện trước mặt, chậm rãi mở sang hai bên.
“Mở!”
Lúc này Triệu Chí Trung ôm Vương Ngọc muốn bước xuống xe, nhưng không đợi hắn ta đi ra ngoài, hai chân đã bị dính lại nguyên tại chỗ, cũng không đi được một bước nào, ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa xe lại sắp đóng.
Hắc bàn đi theo phía sau thấy thế ngoài cười nhưng trong không cười ngoảnh lại nhìn, lạnh nhạt nói: “Đã cầm tiền hiếu kính còn không làm việc, các ngươi thật thiếu suy nghĩ.”
Hắc bàn nói xong để Triệu Chí Trung che lỗ tai, chỉ thấy Hắc bàn lấy ra một cái chiêng từ trong túi đeo, nhắm thẳng vào thùng xe trước mắt gõ.
“Đông!”
Chỉ nghe tiếng chiêng vang lên, sau khi ánh đèn trong xe tối tăm, cửa sổ nhanh chóng bị đánh ra.
Triệu Chí Trung cảm giác cơ thể đầy ánh sáng, sải bước chạy ra ngoài.
“Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Hắc bàn mắng một câu, cất cái chiêng đi, đi theo sau lưng Triệu Chí Trung xuống xe.
“Ong ong…”
Chiếc xe trước mắt chậm rãi rời đi, Hắc bàn lôi kéo Triệu Chí Trung tránh né ra xa, cuối cùng trong lòng cũng thở phào một hơi.
Nhưng ngay lúc này, Triệu Chí Trung vô thức quay lại nhìn, đôi mắt lập tức trợn tròn, chỉ thấy trên kính thủy tinh ở hàng sau xe buýt có một khuôn mặt nữ nhân cách lớp thủy tinh, không ngừng đập vào miếng thủy tinh gọi hắn ta.
Điều khiến Triệu Chí Trung rùng mình là, dáng vẻ nữ nhân kia giống hệt bạn gái mình Vương Ngọc.
Triệu Chí Trung nhanh chóng quay lại nhìn Vương Ngọc trong lồng ngực mình, lúc này mới phát hiện việc không bình thường, chỉ thấy khuôn mặt Vương Ngọc trong lồng ngực mình đã không còn huyết sắc, da thịt trên mặt xanh xao, đưa tay sờ mới thấy thân thể đã lạnh ngắt.
“Tiểu Ngọc!”
Trong chốc lát Triệu Chí Trung hoàn toàn hiểu ra, đặt thân thể Vương Ngọc xuống đất, sải bước đuổi theo xe buýt.
Chỉ là chưa đuổi được mấy bước đã bị Hắc bàn ngăn cản, một tay đặt lên vai Triệu Chí Trung, vẻ mặt Hắc bàn hơi tiếc hận: “Tiểu huynh đệ, không đuổi kịp.”
“Có thể… Có thể…”
Đây là mạng người, sao Triệu Chí Trung có thể gánh vác nổi, đến khi hắn ta quay về phải ăn nói với phụ mẫu như thế nào.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Triệu Chí Trung đỏ hoe, vung tay hất tay Hắc bàn ra mắng: “Vì sao ngươi không cứu Tiểu Ngọc, ngươi TM có phải cố ý hay không, ta cho ngươi biết, chuyện này cũng liên quan đến ngươi, bây giờ ta sẽ báo cảnh sát! Ngươi chính là hung thủ.”
“Ta! Ta vừa cứu ngươi đó?” Khóe miệng Hắc bàn giật một cái, sao lại cứu một tên sói mặt trắng thế này.
“Ai bảo ngươi cứu, ta có nhờ ngươi cứu không, ngươi cứu được một người, người còn lại thì sao, ta mặc kệ, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với chuyện này.”
Triệu Chí Trung nói xong liền muốn lấy điện thoại ra, chỉ là lúc này một bóng đen yên lặng không một tiếng động xuất hiện sau lưng hắn ta, Triệu Chí Trung còn chưa phát hiện đã cảm thấy sau đầu tê rần, trước mắt lập tức đen kịt một màu.
Nhìn Triệu Chí Trung ngã trên mặt đất, Hắc bàn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách, không nhịn được bất đắc dĩ nói: “Ôi, sao ngươi lại đánh người ngất xỉu??”
“Không đánh ngất xỉu ngươi định chờ hắn báo cảnh sát, sau đó cùng về đồn cảnh sát, kể xem tại sao đêm nay chiếc xe tang kia lại di chuyển trên đường núi sao?”
Nhìn Triệu Chí Trung ngất xỉu ngã xuống đất, Triệu Khách quay sang nhìn Hắc bàn: “Đây là kết quả khi ngươi cứu người?”
Rõ ràng Hắc bàn cứu được hắn ta, kết quả Triệu Chí Trung lại cắn ngược môt cái, đây là tốt bụng sao?
Nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Triệu Khách, Hắc bàn dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác cũng không để ý đến Triệu Khách, một cô nương tốt đẹp lại chết ở chỗ này như vậy, không khỏi khiến người ta tiếc hận.
Triệu Khách quay sang nhìn xác chết Vương Ngọc một chút, đưa tay sờ, đúng vậy, đã chết hẳn rồi, đừng nói bọn họ, hiện tại dù là đại la thần tiên tới đây cũng không thể cứu một xác chết.
Vừa rồi Triệu Khách vẫn đứng bên ngoài nhìn từng hành động của Hắc bàn, lúc này hắn có thể chắc chắn, Hắc bàn này không phải người đưa thư mà mình đã suy nghĩ.
Bởi vì người đưa thư không được phép người bình thường được thấy năng lực, nếu không hoặc là diệt khẩu, hoặc là chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
(Chú thích: Nếu có thể im hơi lặng tiếng dùng Quỷ hoặc mê hoặc người khác, cũng không chịu ảnh hưởng)