Vừa rồi Hắc bàn vì cứu người đã lấy ra chiêng đồng chấn nhiếp những dã quỷ ở trong xe, Triệu Khách thấy rõ ràng, hiện tại vẫn thấy chiêng đồng ở trong cái túi kia, nếu Hắc bàn là người đưa thư, e rằng bây giờ đã giết Triệu Chí Trung diệt khẩu trước tiên.
Sở dĩ Triệu Khách không đi là muốn nghe xem, rốt cuộc Hắc bàn hiểu bao nhiêu về chuỗi Phật châu này, dù sao thứ đồ chơi này cũng không thể chuyển hóa, đến bây giờ Triệu Khách hoàn toàn không biết gì về công dụng của nó.
Nhưng nếu không có chuỗi Phật châu này, hắn đã chết trong miệng xác nữ ở không gian khủng bố kia từ lâu, hiện tại nhớ đến Triệu Khách vẫn cảm thấy dấu răng trên cổ mình đau đớn từng cơn, cũng không biết lúc nào mới có thể biến mất.
“Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc chuỗi Phật châu này có bí mật gì.”
“Đi đi đi, hiện tại ta không có tâm trạng nói những điều này với ngươi, cứu người lại không cứu sống, hiện tại còn thêm một rắc rối nữa, mẹ nó, sao vận khí của lão tử kém như vậy.”
Hắc bàn lắc đầu có vẻ buồn bực mất tập trung, không còn dáng vẻ cười đùa tí tởn trước đó nữa.
Dù sao bỏ lại người ở đây, đến khi tỉnh lại còn báo cảnh sát nữa, nếu bọn họ bỏ đi, đến lúc đó càng không thể giải thích rõ được, lại xuất hiện càng nhiều rắc rối nữa, càng nghĩ càng phiền.
Trước đó còn định đùa giỡn với Triệu Khách một chút, làm quen thêm bằng hữu, hiện tại hoàn toàn không có suy nghĩ đó nữa.
“Đơn giản, không phải ngươi sợ chọc phải rắc rối sao, ta giết cả người này luôn, đảm bảo ngươi không gặp rắc rối gì hết.”
Triệu Khách thuận miệng nói một câu khiến Hắc bàn suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Triệu Khách nói: “Ngươi đừng làm bừa.”
Triệu Khách quay sang nhìn xác Vương Ngọc một chút, nói: “Vậy đi, ta và ngươi làm giao dịch, ta giải quyết chuyện này giúp ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi hiểu chuỗi Phật châu này bao nhiêu.”
“Không cho phép giết người!”
“Sao có thể, ta là người tốt đó.”
Triệu Khách nhếch môi để lộ ra hàm răng đều tăm tắp, trên người thể hiện ra vẻ phấn chấn đầy sức sống, thoạt nhìn thật sự có hương vị của chàng trai sáng sủa như ánh nắng.
Sau khi nghe thấy Triệu Khách đảm bảo, lúc này Hắc bàn mới không tình nguyện khẽ gật đầu nhưng vẫn hơi nghi ngờ: “Ngươi định làm như thế nào?”
“Đơn giản lắm, ngươi cõng bọn họ đến trấn Viễn rồi lại nói.”
Triệu Khách nhếch môi cười, nhìn Triệu Chí Trung ngất xỉu trên mặt đất, trong mắt thoáng qua ánh sáng lạnh lùng.
Hai người đi bộ trong đêm, tốc độ bước đi không hề chậm, Triệu Khách phát hiện tuy Hắc bàn khiêng một cái xác và một người sống nhưng vẫn bước đi như bay.
Đi trên đường còn phát ra tiếng gió nhẹ, cộng thêm khoảng cách đến trấn Viễn cũng không còn bao xa, chỉ đi một chút đã có thể thấy nhà nhà đốt đèn ở bên bờ hai con sông lớn.
Cho dù bây giờ đã là chín giờ đêm nhưng đèn đuốc chiếu rọi từng gợn sóng ở trên mặt hồ, cảnh sắc thật sự khá đẹp.
Triệu Khách dùng Hoàng kim đồng trên mắt trái nhìn thoáng qua, trong lòng không nhịn được thầm khen: “Nơi này tốt.”
Núi lên đến tầng mây, nước trong soi rọi vòm trời, vùng sông nước sáng ánh đèn, đây chính là khu vực tứ tượng núi rừng nước người, lại nhìn hình dáng núi non trùng điệp, xung quanh là một khu rừng xanh um tươi tốt, cũng không giống nơi mà du khách có thể leo lên, trung tâm khu vực tứ tượng nằm ở trong khu rừng rậm này.
Đây chắc chắn là một tin tức tốt, Triệu Khách rất lo lắng nơi này giống Thiên Miêu trại, là khu vực tứ tượng nhưng nơi bốn loại khí hội tụ lại ở đài ngắm cảnh nhiều người phức tạp.
Trừ khi tự nghĩ cách phong tỏa đài ngắm cảnh, nếu không căn bản không thể tu tập Nhiếp nguyên thủ ở nơi đó.
Cảnh đẹp như thế, so sánh với Triệu Khách, Hắc bàn không có tâm trạng thưởng thức, chỉ thấy hắn ta đi theo sau lưng Triệu Khách, hai bên vai mỗi bên khiêng một người.
Dáo dác nhìn quanh như làm trộm, chỉ sợ có người nhìn thấy.
“Này, càng đi về phía trước càng đến gần trấn, rốt cuộc ngươi có cách gì không?”
Trên trán Hắc bàn toàn là mồ hôi, nhưng không phải vì mệt mà vì căng thẳng đến đổ mồ hôi, cảm giác cả đời này chưa từng uất ức như vậy.
Triệu Khách nhìn trên đường cái nơi xa thỉnh thoảng có xe đi qua đi lại, hàng lông mày cau lại, nói: “Ngươi để hai người này ở đó, đi lên cái cầu bên kia chờ ta đi.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Nghe thấy Triệu Khách nói vậy, Hắc bàn lập tức căng thẳng.
Triệu Khách xua tay để hắn ta yên tâm, trong lòng cảm thấy lúc trước con hàng Hắc bàn này còn thông minh, sao vừa gặp chuyện đã trở nên sợ đầu sợ đuôi như thế.
Nếu không phải muốn nghe ngóng việc Phật châu, Triệu Khách đã sớm vỗ mông rời đi.
Thế nhưng Triệu Khách cũng không nghĩ, nếu ai ai cũng giống hắn, thiên hạ này đã hỗn loạn từ lâu rồi.
“Ừm, được, ta ở ngay phía trước, ngươi đừng giở trò xấu đấy.”
Mặc dù Hắc bàn hơi không tình nguyện nhưng cũng biết ai ai cũng có bí mật của mình, vẫn hiểu rõ chút quy tắc đó, hắn ta xoay người sải bước chạy về phía cây cầu ở đằng xa chờ đợi.
Sau khi Triệu Khách xác định tên này đã đi rồi, mới đi đến bên cạnh Triệu Chí Trung, cau mày nhìn thằng nhóc này, hai mắt không nhịn được híp thành một đường thẳng: “Vong ân phụ nghĩa, hừ, để ngươi được lợi rồi.”