Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 237. Tai Nạn Xe Cộ (2)

Chương 237. Tai nạn xe cộ (2) Chương 237. Tai nạn xe cộ (2)

Chỉ thấy Triệu Khách nói xong, đưa tay đặt lên xác Vương Ngọc, tâm niệm vừa động: “Phân hồn thuật!”

Lúc này, trên một cây cầu bên ngoài trấn Viễn, Hắc bàn đi qua đi lại ở trên cầu, trong lòng loạn thành một đống, không biết rốt cuộc Vương cẩu tử kia sẽ làm ra chuyện gì.

Thỉnh thoảng có hai ba cặp tình nhân dạo bước trên cầu đi ngang qua bên cạnh Hắc bàn, thỉnh thoảng lại nhìn hắn ta với ánh mắt khác thường, khiến trong lòng Hắc bàn càng căng thẳng hơn.

Đến mức không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp ở trước mắt.

Lúc này, Hắc bàn đột nhiên xoay người lại nhìn Triệu Khách đi tới từ đầu cầu, ánh mắt nhìn thoáng qua sau lưng Triệu Khách lại không thấy Triệu Chí Trung đâu, vẻ mặt lập tức xụ xuống.

“Xong rồi, xử lý sạch sẽ.”

Triệu Khách vỗ tay, nhẹ nhàng phủi tro bụi không tồn tại ở trên người, vẻ mặt nhẹ nhõm khiến trong lòng Hắc bàn căng thẳng, vội vàng hỏi: “Không phải ngươi…”

“Không phải, ở đằng kia.”

Triệu Khách đưa tay ra chỉ, chỉ thấy hai bóng người đi trên đường cái ở phía xa xa cây cầu, căng mắt nhìn, vẻ mặt lập tức kỳ quái, hoảng sợ nói: “Là bọn họ!”

Trên đường cái có một cặp tình nhân ngồi trên viên gạch hình chữ L, chính là Triệu Chí Trung và Vương Ngọc, Vương Ngọc tò mò nhìn xung quanh, hai tay sờ soạng trước ngực mình cả nửa ngày, lẩm bẩm nói nhỏ: “Thật lớn, chỉ là chết hơi lâu quá, đã bắt đầu cứng rồi.”

Quay sang nhìn Triệu Chí Trung ánh mắt đờ đẫn một chút, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, đưa tay chọc vào mặt Triệu Chí Trung: “Ca ca nói, giữ lại một mạng cho ngươi.”

Lôi Mẫu nói xong quay sang về phía một chiếc xe hàng lớn đi tới từ nơi không xa nhưng tốc độ rất nhanh, thấy thế, Lôi Mẫu nắm tay Triệu Chí Trung đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước.

“Két…”

Đám người trên cầu lập tức nghe thấy một tiếng “rầm”, quay sang nhìn đã thấy một chiếc xe hàng phát ra tiếng phanh gấp bén nhọn.

Trên mặt đường ở dưới bánh xe có một vết máu đỏ tươi, người còn lại nằm ở trên mặt đất, hai đùi bị chèn đến biến dạng.

Thì ra trong nháy mắt xe sắp đâm trúng, Lôi Mẫu đã đẩy Triệu Chí Trung ra để Triệu Chí Trung ngã trên mặt đất, tuy đã tránh được va chạm nhưng hai chân đã hoàn toàn tàn phế.

Tai nạn xe đã gây ra rất nhiều tiếng hét trên chiếc cầu ở nơi xa, sau khi rất nhiều cặp tình nhân nhìn thấy đều không nỡ nhìn thẳng, một số người nhát gan trực tiếp vùi vào trong ngực bạn trai mình, ngược lại đã tạo phúc cho rất nhiều nam nhân.

“Mả mẹ nó! Ngươi thế này…”

Hắc bàn không nói nổi mấy chữ coi mạng người như cỏ rác ra khỏi miệng, đôi mắt lạnh lùng của Triệu Khách hơi trầm xuống đột nhiên xông lên trước che miệng Hắc bàn, lạnh lùng nói nhỏ bên tai Hắc bàn.

“Thằng nhóc kia còn sống, mất đi đôi chân coi như dạy dỗ hắn, hiện tại nữ hài bị xe đâm chết có công ty bảo hiểm bồi thường tiền, hắn không chỉ không gặp rắc rối, còn tính là gặp họa được phúc, nói đến còn phải cảm ơn ta đấy.”

“Ngụy biện!”

Khuôn mặt Hắc bàn đen sì, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy.

“Ngươi đừng quan tâm có ngụy biện hay không, hiện tại ta đã giải quyết rắc rối cho ngươi đúng như hứa hẹn, ngươi nói cho ta biết ngươi biết những điều gì về chuỗi Phật châu này?”

Triệu Khách nói xong đột nhiên cảm thấy bầu không khí hơi không đúng, quay sang nhìn chỉ thấy đám người xung quanh đang nhìn hai người bọn họ với ánh mắt quái dị.

Đặc biệt là Triệu Khách có thể cảm nhận được, ánh mắt mấy nam nhân nhìn hắn có sự quái dị không diễn tả được, chẳng lẽ trên người hắn có thứ gì??

Triệu Khách cúi đầu nhìn chỉ thấy hắn đặt một tay lên vai Hắc bàn, tay còn lại thuận thế đặt trên lưng Hắc bàn.

Bởi vì Hắc bàn hơi thấp, từ góc nhìn của mọi người giống như Hắc bàn đang làm nũng trong lòng hắn vậy.

Trong chốc lát cả người Triệu Khách đều lạnh run, nhanh chóng nhảy ra sau.

Hắn chỉnh lại quần áo của mình, giữ một khoảng cách với Hắc bàn.

Nhưng theo người khác tình cảnh trước mắt càng giống đang che giấu hơn, thấy thế khuôn mặt Triệu Khách đen sì đưa tay ra, lôi kéo Hắc bàn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Triệu Khách còn mơ hồ nghe được có người đang khe khẽ bàn tán ở sau lưng: “Cái người trắng trẻo kia chắc chắn là thụ.”

“Nhìn làn da rất trắng, rất đẹp, nếu cosplay nữ trang vậy thì… Hắc hắc hắc.”

Bàn chân Triệu Khách trượt đi suýt nữa thì ngã xuống, nhưng việc này càng tô càng đen, Triệu Khách cũng không dốc hết sức đi giải thích với những người này.

Về phần vì sao kéo tay con hàng Hắc bàn này, đương nhiên là sợ con hàng này bỏ chạy.

Lúc hai người Triệu Khách và Hắc bàn đi xuống cầu đã thấy một bóng đen nhanh chóng bay ra từ trong bụi cỏ, Triệu Khách vẫy tay thu hồi Lôi Mẫu.

“Ồ!”

Dù Triệu Khách làm việc bí ẩn nhưng điều này đương nhiên không thể lừa được Hắc bàn, có điều hắn ta không nói toạc ra, chỉ nghi ngờ nói thầm trong lắng: “Chẳng lẽ một xác hai hồn? Hai hồn cùng hưởng bảy phách, thật kỳ quái.”

Hai người bôn ba cả ngày, khó khăn lắm mới đến trấn Viễn, đương nhiên phải ăn trước rồi lại nói.

Trấn Viễn cũng không quá lớn, hai người Triệu Khách và Hắc bàn đi dọc theo bên đường, mặc dù đã hơn chín giờ nhưng nhà hàng bên đường vẫn làm ăn rất chạy.

Bởi vì đã rất muộn, hai người cũng không có tâm trạng đi tìm mỹ thực đặc sắc gì đó.

Bình Luận (0)
Comment