Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 238 - Chương 238. Đen Trắng Đan Xen

Chương 238. Đen trắng đan xen Chương 238. Đen trắng đan xen

Tìm một khách sạn ở gần bờ sông, tuy hương vị đồ ăn chưa chắc đã ngon nhưng thắng ở chỗ hoàn cảnh khá yên tĩnh, trên tầng có phòng trọ, muốn nghỉ ngơi cũng thuận tiện.

Chọn mấy món chay thanh đạm ít dầu và cơm để nhét đầy dạ dày trước.

Đứng thấy Triệu Khách gầy nhưng lượng cơm không kém Hắc bàn bao nhiêu, chưa ăn được mấy miếng đã thấy Hắc bàn lục lọi trong túi đeo bên hông cả nửa ngày.

Ánh mắt gian xảo như đang hiến vật quý, đặt một lọ thủy tinh lên bàn nói: “Ta mua được trong một nhà nông ở Thiên Miêu trại, hương vị khá tốt, người khác muốn ăn còn không cho đâu.”

Triệu Khách vốn tưởng Hắc bàn muốn lấy cái gì ra, ánh mắt cẩn thận nhìn lại không nhịn được hơi ngạc nhiên, đây không phải tương đậu cà vỏ ở nhà Bảo Vũ sao?

Triệu Khách không biết mình vừa đi không bao lâu thì Hắc bàn đã đến, thật ra lúc ấy hai người cách nhau không xa, chỉ là hắn đi trước một ngày ở lại Khải Lý một ngày, ngày hôm sau Hắc bàn lại đi thẳng đến nhà ga.

Đúng lúc gặp được Triệu Khách, chỉ có thể nói thế giới to lớn nhưng cũng có những sự trùng hợp như vậy.

Hai người lấy tương đậu cà vỏ rưới cơm lại ăn say sưa ngon lành, thật ra tương đậu cà vỏ của nhà Bảo Vũ cũng không mặn, ngược lại tương đậu cà vỏ nhà bọn họ mang theo cảm giác mềm dẻo, ăn trong miệng sẽ có chút vị mặn nhưng càng nhiều hơn là hương đậu rất đậm đà.

Ăn nhiều không ngán ngược lại càng ăn càng thơm, phối hợp với những món chay và cơm này, một bàn đồ ăn bị hai người ăn đến gió cuốn mây trôi cực kỳ sạch sẽ.

“Ôi, xem ra lúc quay về phải mua thêm một chút.”

Thấy chỉ trong nháy mắt tương đậu cà vỏ của mình chỉ còn sót lại một nửa, Hắc bàn đau lòng đến mức khóe môi co quắp, hắn ta cất tương đậu cà vỏ đi, lại gọi thêm một bình trà xanh, sau đó đợi nhân viên phục vụ dọn sạch bàn.

Triệu Khách cầm chuỗi Phật châu ở trên tay: “Nói đi, chuỗi Phật châu này có lai lịch ra sao.”

“Ngươi lấy ra cho ta xem trước đã.” Hắc bàn đưa tay qua.

Triệu Khách thấy thế rất trực tiếp đưa Phật châu tới, Hắc bàn cầm Phật châu trên tay cẩn thận quan sát cả nửa ngày, cũng không biết hắn ta đã làm những gì, bàn tay lau Phật châu một vòng, trên Phật châu lại lóe ra một tia sáng dìu dịu.

Triệu Khách thấy thế nhanh chóng lại gần nhìn xem, mới chỉ nhìn một cái đã khiến trong lòng Triệu Khách thấy hơi hồi hộp, trong nháy mắt cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên, vung tay suýt thì ném chuỗi Phật châu ra ngoài.

Cũng may tay Hắc bàn tránh nhanh, nếu không Triệu Khách vừa vung tay lên, biết đâu chuỗi Phật châu này sẽ bay ra ngoài cửa sổ, phải biết rằng phía dưới cửa sổ là bờ sông, nếu rơi xuống có khi không tìm được nữa.

Chẳng trách Triệu Khách lại phản ứng lớn như vậy, chỉ thấy trong từng hạt Phật châu trên chuỗi dây này có một con rết đầu đỏ đuôi đen cuộn tròn, thỉnh thoảng lại ngọ nguậy.

Mượn Phật quang do Phật châu chiếu ra, Triệu Khách thấy rõ ràng đầu con rết đỏ tươi như máu nhưng cái đuôi lại đen sì, đừng nói là Triệu Khách, đổi thành người khác cũng nghiến rơi răng.

Mang theo thứ đồ chơi này trên người chẳng may bị cắn một cái, Triệu Khách đoán dù hắn có sinh mệnh lực ngoan cường đến mức nào, đều có thể lập tức ngồi lên chuyến xe tang tiếp theo, đến thẳng Diêm Vương điện.

Vừa nghĩ đến ngày nào mình cũng thưởng thức chuỗi Phật châu này ở trên tay, bên trong lại cất giấu thứ đáng sợ như thế, Triệu Khách cũng cảm thấy khó chịu đến hoảng.

“Ôi, đáng tiếc!”

Hắc bàn thấy thế lại lắc đầu nói đáng tiếc, cọ lại hạt châu rồi đưa cho Triệu Khách, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, trong mắt có chút hâm mộ lại có chút tiếc nuối, chẹp miệng suy nghĩ cả nửa ngày mới mở miệng.

“Ngươi thế này… Không biết nói thế nào, ngươi thật sự không phải hòa thượng sao?”

Không biết vì sao Hắc bàn luôn xoắn xuýt với vấn đề Triệu Khách có phải là hòa thượng hay không.

Khóe môi Triệu Khách hơi giật giật, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hắc bàn: “Ta nói một lần cuối cùng, ta không phải hòa thượng.”

“Được được được, có thể ngươi không phải hòa thượng, vậy ai cho ngươi hạt châu này?”

“Ta nhặt!”

Triệu Khách nói lời này cũng là nói thật, quan tài là Khâu Binh cạy ra, nói một cách nghiêm khắc đúng là Triệu Khách nhặt được Phật châu.

Thế nhưng vẻ mặt Hắc bàn không hề tin tưởng, có một điều mà Hắc bàn vẫn vững tin, đó là Vương cẩu tử trước mặt thật sự không phải hòa thượng.

Hắn ta không xoắn xuýt việc hạt châu này từ đâu ra nữa, thở sâu rồi nói: “Phật giáo Tây Tạng là dòng chính của Mật Tông, nhưng Mật Tông cũng chia thành nhiều trường phái, một trường phái trong số đó được gọi là Bạch giáo, chuỗi Phật châu này cũng được làm ra từ Bạch giáo.”

Hiện tại không biết Hắc bàn có lai lịch thế nào, nhưng nói những chuyện này lại lý lẽ rõ ràng, Bạch giáo Mật Tông có một loại bí pháp, trước khi viên tịch sẽ phong ấn một nửa linh thức của bản thân vào một linh vật, nếu chuyển thế thất bại, linh vật sẽ kế thừa thuật pháp sở tu cả đời.

Linh vật lại bị phong ấn trong Phật châu, được các đời cao tăng Phật pháp ôn dưỡng, đây là trân bảo bất thế không thể truyền ra bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment