Nói một cách khác, lúc này sống chết hoàn toàn nằm trong tay Triệu Khách.
“Ngươi muốn cái gì?”
Tình hình khó khăn, cho dù Trương Bằng hận Triệu Khách thấu xương nhưng lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu.
“Toàn bộ điểm bưu điện của ngươi, lại thêm hai con tem hoàng kim.”
Triệu Khách mở miệng đòi hỏi.
Trương Bằng thở sâu, mí mắt khẽ đảo: “Ngươi đang muốn giết ta, con tem hoàng kim đã sớm phù hợp với ta, cho ngươi thì ngươi cũng không dùng được, còn hai con tem hoàng kim, ngươi tưởng đó là rau cải trắng bán ở chợ thức ăn sao?”
“Vậy thì một con tem hoàng kim cùng tất cả điểm bưu điện của ngươi.”
Triệu Khách nói xong không cò kè mặc cả với Trương Bằng nữa: “Ta lừa ngươi thảm như vậy, ta thả ngươi đi, ngươi chắc chắn sẽ trả thù ta, đưa con tem và điểm bưu điện cho ta, ta mới có thể tin tưởng ngươi không có uy hiếp.”
Khóe miệng Trương Bằng giật giật, ánh mắt nhìn về phía Thái Muội bên cạnh, đây thật sự là muốn mạng của hắn ta.
Đổi lại là lúc khác, đừng nói mình giết một người, dù giết mười người, trăm người thì như thế nào?
Cho dù thân phận đối phương hiển hách, cùng lắm thì hắn ta trốn ra một chút là được.
Hắn ta tin tưởng mình đánh không lại cũng có thể trốn đi, cho dù Hắc Trác, Thiên Dụ muốn ngăn cản hắn ta chạy trốn, cũng chưa chắc đã có thể làm được.
Nhưng điều trùng hợp là sự uy hiếp của Triệu Khách khiến Thái Muội không thể không toàn lực ra tay, không tiếc vận dụng con tem hoàng kim Hồn thiên tỏa này bắt giữ hắn ta.
Thực lực của Trương Bằng không kém nhưng đối mặt với ba người dự bị thực lực kiêu ngạo giống hắn ta, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị bắt, thật là muốn mạng của hắn ta.
Thái Muội cau mày mấy lần muốn mở miệng, nhưng vừa nãy Triệu Khách vô tình hay cố ý ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá nàng.
Điều này khiến Thái Muội cảm thấy lo lắng, dường như Triệu Khách vẫn luôn chờ nàng mở miệng.
Cho nên mấy lần muốn há miệng, đều nuốt ngược lời muốn nói vào trong miệng.
Nhìn Trương Bằng mãi không nói gì, Triệu Khách mất kiên nhẫn lấy ra một cái huyết chùy từ trong sách tem xách trên tay: “Tính toán ra ta tự ra tay vẫn đáng tin hơn.”
Thấy Triệu Khách nhấc búa lên, sắc mặt Trương Bằng thay đổi: “Chờ chút! Ta cho ngươi, nhưng ngươi phải ký kết khế ước với ta.”
“Nói nhảm, muốn cho thì cho, lão tử nói chuyện giữ lời, không có thời gian lằng nhằng với ngươi.”
Triệu Khách hoàn toàn không nhịn được nữa, lúc nói chuyện đã để Trương Bằng mở sách tem ra, nhìn Trương Bằng còn đang do dự, khuôn mặt Triệu Khách phủ kín một tầng sương lạnh, giơ búa lên muốn ra tay.
“Đợi chút, ta cho ngươi!”
Vẻ mặt Trương Bằng thay đổi, lúc này chỉ có thể đánh cược một lần, giao con tem và điểm bưu điện trong sách tem của mình cho Triệu Khách.
Triệu Khách nhìn lên, tên này rất giàu có, hơn hai ngàn điểm bưu điện vừa hay bổ sung tiêu hao do thiên phạt mang đến cho hắn.
Về phần con tem hoàng kim, đúng như Trương Bằng đã nói, nó không thích hợp với hắn, nhưng không thích hợp thì cũng là con tem hoàng kim.
“Đồ cho ngươi.”
Ánh mắt Trương Bằng đầy đề phòng nhìn Triệu Khách, thấy Triệu Khách gật đầu sau đó nghiêm túc nói: “Không đúng, ngươi còn có một thứ chưa cho ta!”
“Cái gì?” Trương Bằng ngạc nhiên, trong lòng xuất hiện một dự cảm xấu, lại thấy Triệu Khách yên lặng giơ huyết chùy trên tay lên, nhắm thẳng vào đầu Trương Bằng nói: “Điểm tích lũy của ngươi!”
“Phanh, phanh, phanh…”
Đầu Trương Bằng rất cứng rắn, vì đập cái đầu này ra Triệu Khách cũng dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ.
Trong chốc lát tiếng huyết nhục và kim loại va chạm vào nhau khiến đám người nhìn nhau.
“Ngươi không giữ chữ tín!”
Thái Muội đứng bên cạnh lại không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Khách đánh một chùy lại một chùy đập đầu Trương Bằng nát bét, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách đã chán ghét đến cực điểm.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ đích thân viết giấy khen cho ngươi, cổ vũ ngươi đại nghĩa diệt thân.”
Dường như Triệu Khách không nghe thấy lời nói của Thái Muội, ngược lại lớn tiếng khen ngợi.
Về phần vấn đề uy tín này, ha ha, Triệu Khách không cảm thấy coi trọng chữ tín với một con rắn độc có thể trả thù hắn bất cứ lúc nào là một hành động sáng suốt.
Trương Bằng chết đi, ngoại trừ cống hiến cho hắn 15 điểm tích lũy, đồng thời còn mang đến cho huyết chùy hai vạn điểm oán khí.
Có thể nghĩ, trong lòng Trương Bằng oán hận hắn như thế nào.
Sau khi giết chết Trương Bằng, Triệu Khách lại rút ra một con tem bạch ngân từ trong sách tem của hắn ta, lúc này mới thu hồi huyết chùy, hài lòng xoay người nói với tân khách khác: “Người có tội đã đền tội, tin tưởng đại công tử trên trời có linh cũng cảm thấy vui mừng.”
Triệu Khách nói xong lời này, vẻ mặt một đám tân khách rất phức tạp cũng không biết nên nói cái gì.
Khen ngợi Vương lưu thủ hả lòng hả dạ, phá án thần tốc?
Nhìn Tông Nhân lệnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh bên cạnh, lúc này khen ngợi cũng không thích hợp.
Mấy vị đệ tử Toàn Chân giáo cảm thấy chán ghét hành động tàn nhẫn của Triệu Khách, lại càng thấy Triệu Khách này lòng dạ rắn rết, không thể kết giao thân thiết.
Về phần Hắc Trác, Thiên Dụ cũng đã rời đi từ sớm, hiển nhiên không định ở lại làm vũ khí cho Triệu Khách sử dụng.
Chỉ có Thái Muội cả người run rẩy, lại không thể làm gì.
Triệu Khách là quan viên đại diện cho triều đình, càng có quyền lực hơn.