Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2470 - Chương 2470 - Thành Công Bỏ Chạy (2)

Chương 2470 - Thành công bỏ chạy (2)
Chương 2470 - Thành công bỏ chạy (2)

Nói xong, Lộ Hạo vung tay ném đi, một bóng người lao thẳng về phía Tội Bát La.

“Ừm?”

Ánh mắt Tội Bát La nhìn thoáng qua một cái, chỉ thấy bóng dáng đánh tới lại là nữ nhân, trên tay còn nắm một thanh loan đao.

“Đừng!!”

Đôi mặt Triệu Khách trợn lên đầy giận dữ, hét lên chói tai muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa.

Tội Bát La như tiện tay bắt lấy một con kiến, một phát bắt được cổ họng nữ nhân.

Thấy vẻ mặt tức giận tới cùng cực của Triệu Khách, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhe răng: “Ngươi rất để ý nàng sao?”

“Đừng chạm đến nàng, ngươi sẽ phải hối hận!” Sắc mặt Triệu Khách tím đem, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.

Mấy người heo mập thấy thế cũng nhao nhao đứng lên, đứng ở sau lưng Triệu Khách, trên mặt đầy vẻ giận dữ nhìn Tội Bát La.

“Hối hận?”

Trong đáy mắt Tội Bát La bắn ra tia sáng lạnh, ngón tay đột nhiên xiết chặt “phốc” một tiếng, máu tươi như cột, thân thể nữ nhân như bị một loại cối xay nào đó kẹp lấy, đột nhiên nổ tung vỡ nát.

“Ha ha ha ha ha!” Ta muốn xem ngươi định khiến ta hối hận như thế nào!”

Máu tươi bắn tung tóe trong không khí kéo theo quần áo của nữ tử cũng bị xé rách thành mảnh nhỏ bay phấp phới trong không khí, tất cả đều thê lương như thế.

Chỉ có tiếng cười của Tội Bát La quanh quẩn giữa sơn cốc.

Nhưng Tội Bát La cười một lúc dần không cười nổi nữa, không biết đám người Triệu Khách giữ nguyên vẻ mặt giận dữ lùi lại từ lúc nào.

Ánh mắt mỗi người nhìn Tội Bát La đầy vẻ thương hại, đồng tình, thậm chí là… Vô tình mỉa mai.

Lần này trong lòng Tội Bát La trở nên nặng nề, đột nhiên nhận ra hình như mình đã làm sai điều gì đó.

“Các ngươi… Các ngươi cười cái gì?? Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta?”

Tội Bát La lùi lại từng bước, cảm giác nguy cơ trong lòng càng ngày càng đậm, hắn ta đột nhiên thấy được thứ gì đó từ trong đống áo vụn của nữ nhân.

Lại cách không đưa tay chộp một cái cầm vật này ở trên tay, đó là một mặt lệnh bài dính máu tươi.

Trên lệnh bài dùng chữ Hồi Hột viết một hàng chữ 【 Bột Nhi Hốt Lan công chúa lệnh 】.

Trong nháy mắt Tội Bát La độc được bảy chữ này, trong đầu “oanh” một tiếng nổ vang như sấm sét giữa trời quang.

Khuôn mặt vốn đã khôi phục vẻ ung dung không vội lập tức trong lòng đại loạn, gân xanh trên trán gồ lên: “Không, không, không có khả năng, không có khả năng!”

“Không có gì không có khả năng, công chúa ở trong doanh trường lâu ngày buồn bực vừa hay đi ngang qua nơi này.” Triệu Khách thở sâu chặt đứt suy nghĩ sau cùng của Tội Bát La.

Đây cũng là một món lễ vật cuối cùng mà hắn đưa cho Tội Bát La.

Là hắn để Lộ Hạo “mời” vị công chúa đại nhân được cưng chiều này đến đây.

Bên ngoài còn có thị vệ đi theo công chúa, cũng lệnh bài bên hông công chúa đủ để chứng minh tất cả đều là thật.

Nghe đến đây, đôi tai Tội Bát La đột nhiên run rẩy căn bản không cầm được lệnh bài trên tay, mặc cho lệnh bài rơi bịch xuống đất.

Cả người như bị bệnh thần kinh ngơ ngác ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, trong miệng lặp đi lặp lại lẩm bẩm: “Không có khả năng, chắc chắn không có khả năng…”

Heo mập thấy thế còn muốn cầm đao chém hắn ta một đao, nhưng lại bị Triệu Khách ngăn cản: “Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi nhanh lên!”

Nếu lúc này không đi, tiếp theo bọn họ đừng mong có ai còn sống sót.

Heo mập hơi do dự, dù sao đây là cơ hội tốt nhưng từ sự tin tưởng với Triệu Khách lại quyết đoán thả Quỷ đầu đại đao trên tay xuống.

Triệu Khách nói xong lại ra hiệu với Lộ Hạo lấy đi camera cất giấu bên cạnh, thu lại Đại Hạ đỉnh, dẫn theo mọi người không quay đầu lại chui vào trong huyệt động ở sơn cốc.

Thậm chí vì đề phòng Tội Bát La đuổi giết, Triệu Khách còn thuận tay cho nổ lối vào huyệt động, cho đến khi cả đám người bò lồm ngổm theo động huyệt hoàn toàn rời khỏi nơi đây, lúc này cả người đều co quắp mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Ánh mắt nhìn mặt trời sáng ngời trên đỉnh đầu, đôi mắt híp thành một đường thẳng: “Cuối cùng đã xong việc!”

“Đinh! Cảnh cáo ngươi đã rời khỏi phạm vi sân bãi của nhiệm vụ chính tuyến lần này, hành động lần này có nghĩa ngươi đã mất đi tư cách làm nhiệm vụ chính tuyến.”

“Đinh! Cảnh cáo ngươi mất đi tư cách thi đấu tranh bá, tất cả điểm tích lũy đều về không.”

“Đinh! Hành động của ngươi dẫn đến Tát Mãn giáo không cách nào tiếp tục tham gia biện luận Phật Đạo.”

Theo một loạt tiếng nhắc nhở vang lên bên tai, Triệu Khách lại đã buồn ngủ hoặc phải nói hắn căn bản không nghe vào trong lòng, dường như những nhắc nhở này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn, sau khi nghe được còn ngủ sâu hơn.

Trong lúc ngủ mơ, Triệu Khách lần lượt mơ đến Tội Bát La, lần lượt bị giật mình tỉnh lại, lại bất tỉnh ngủ mất.

Dường như lúc này mới giống như thật sự có thể giao đấu với người có thể so sánh với thần linh này, áp lực cuồn cuộn như nước thủy triều vọt tới.

Mỗi một lần Tội Bát La ra tay đều khiến hắn rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, khiến hắn sợ hãi.

Mỗi một bước tính toán của hắn lại là đối mặt với Tội Bát La thực lực cường đại, không chịu nổi một kích.

Cho đến đối phương như giết chết một con kiến một chân giẫm nát hắn, Triệu Khách đột nhiên hét rầm lên, thân thể nhảy dựng lên từ trên giường.

Bình Luận (0)
Comment