Một ma đầu thực lực cường đại sẽ ra đời từ đây.
Nhưng so sánh với thần linh nhân gian như Tội Bát La, tuy một ma đầu rất cường đại nhưng kém xa Tội Bát La vô địch nhân gian.
Tất cả mới là mục đích cuối cùng của Triệu Khách, kéo vị thần linh nhân gian này xuống khỏi thần đàn, chỉ có làm vậy bọn họ mới có cơ hội thắng.
Nếu không, dù hắn tìm tòi được chút quy tắc nhưng cũng chỉ có thể cản tay Tội Bát La, đối phương đã quyết tâm giết hắn vậy hắn căn bản không có đường sống nào đáng nói.
Đương nhiên, cái giá khi lật đổ toàn bộ bàn cờ cũng không thiếu được.
Triệu Khách gọi ra sách tem, nhìn kỹ mấy cảnh cáo bên trên.
Không nằm ngoài dự đoán của hắn, bây giờ hắn đã mất đi thân phận của người dự bị.
Có cách khác, trận thi đấu tranh bá chủ nhân Quỷ thị của hắn đã đến điểm cuối.
Không chỉ như vậy, làm nhiệm vụ chính tuyến thất bại kéo theo Tát Mãn giáo cũng bị liên lụy, chắc chắn không cách nào nhận được sự coi trọng của người cầm quyền.
Nhưng nhìn cái giá phải trả này, Triệu Khách lại cười thầm trong lòng một tiếng, thậm chí hận không thể ngửa mặt lên trời hét dài: “Đơn giản cũng là kiếm lời.”
So sánh cái giá phải trả và thu hoạch của hắn, những điều này đơn giản không đáng nhắc đến.
Dù sao lúc này hắn không chỉ bảo vệ được mạng chó, hơn nữa đúng nghĩa là nhảy ra khỏi ván cờ này, chỉ cần kế hoạch tiếp theo của hắn vẫn thuận lợi, hắn hoàn toàn có thể từ thân phận một quân cờ biến thành người điều khiển toàn bộ ván cờ dang dở.
Nghĩ đến đây, trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng.
Trong lòng đã có kế hoạch, tiếp theo đến lượt hắn tiếp nhận và nắm giữ ván cờ tàn phá này rồi.
…
“Nếu lấy sắc gặp ta, lấy tiếng cầu ta là người đi tà đạo, không thể gặp Như Lai.”
“Phàm tất cả tướng đều là hư ảo, nếu gặp chư tướng không phải tướng tức gặp Như Lai.”
Từng tiếng tụng đọc vờn quanh, một đám trưởng lão Phật môn chắp tay trước ngực, trong miệng niệm tụng kinh văn hóa thành từng điểm Phật quang, khiến cả nửa khoảng không đều hóa thành một thế giới Phật quốc vàng óng ánh.
Dường như chư Phật vạn thiên đang lấy thần thông lớn lao, ngồi xếp bằng trên mặt đất tiến hành gia trì Phật pháp cho Tội Bát La.
Lúc này vẻ mặt Tội Bát La cổ quái đến cực hạn, khuôn mặt như đang cười như đang khóc, như đang giận như đang buồn.
Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc chạy tới đã thấy Tội Bát La ngồi khoanh chân trên mặt đất, ánh mắt ngây ngốc, dáng vẻ mất hồn lạc phách.
Lúc ấy đám người Triệu Chí Kính đi theo đến đây cũng vui mừng quá độ.
Lúc này, thần thoại về vị đại chí tôn Phật môn bất bại Tội Bát La đã kết thúc.
Sau khi ngạc nhiên lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây là thần linh nhân gian, sự tồn tại giống như vô địch.
Dù là nhân vật cấp bậc giáo chủ, ở trên tay Tội Bát La thường chưa kịp đánh lại một chiêu đã bị chém giết ngay tại chỗ.
Sao Triệu Khách lại có thể làm được chứ?
Sự nghi ngờ này không chỉ Triệu Chí Kính cùng đám trưởng lão và giáo chủ các nhà không hiểu, ngay cả Ngọc Hành hòa thượng, Bàn Tam, thậm chí Cừu Bách Lăng và một đám người dự bị đều nghĩ mãi mà không rõ.
Tuy bọn họ nghi ngờ vấn đề này nhưng cũng không quá để ý, vì tên của Triệu Khách đã biến mất trong bảng điểm số của lần tranh bá này.
Hiển nhiên, Triệu Khách gần đến thành công lại đã chạy trốn, tuy giữ được mạng sống nhưng chắc chắn vô duyên với vị trí người đưa thư cấp cao, càng không thể trở thành chủ nhân Quỷ thị.
Thiếu đi một kẻ địch mạnh nguy hiểm tiềm ẩn này, bọn họ vui còn không kịp.
Huống chi tình huống của Tội Bát La cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng trên khuôn mặt kia lại sinh ra tà khí um tùm, nhưng thỉnh thoảng lại để lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Bọn họ hận không thể nhân cơ hội trực tiếp ra tay đánh chết Tội Bát La ở đây.
Đáng tiếc chúng tăng Phật môn đều có mặt, số người còn vượt xa bọn họ, bây giờ Triệu Chí Kính không có can đảm tiến lên liều mạng, chỉ có thể qua loa dẫn mọi người rời đi.
Lúc này, một đám cao tăng Phật môn đang quay quanh thành một vòng, trong miệng niệm tụng 【 Bất câu kinh 】 dùng Phật pháp gia trì cho Tội Bát La.
Tất nhiên Ngọc Hành cũng ở gần đó hộ pháp cho Phật môn.
Nhưng thỉnh thoảng Ngọc Hành hòa thượng lại nhìn về phía Tội Bát La, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng.
Hắn ta không biết rốt cuộc Triệu Khách đã làm cái gì, nhưng hiển nhiên trạng thái của Tội Bát La không đúng lắm.
Ngay lúc trong lòng Ngọc Hành hòa thượng lo lắng, trong rừng cây đột nhiên xuất hiện một bóng người.
“Ai!”
Ngọc Hành hơi nhíu mày thả người đuổi theo, đối phương thấy thế lập tức quay người bỏ chạy.
Hai người một trước một sau, chạy đến một chỗ trong rừng cây nhỏ mới thấy bóng người phía trước dần thả chậm bước chân, chậm rãi dừng lại.
“Hắc hắc, Ngọc Hành hòa thượng, từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ.”
Đối phương chậm rãi xoay người khiến Ngọc Hành nhíu mày: “Là ngươi, Bàn Tam!”
“Ngươi tới làm gì? Có gì muốn nói thì nói nhanh chút.”
Ngọc Hành biết thân phận của tên Bàn Tam này.
Hiện tại Bàn Tam vẫn là hạng nhất trên bảng điểm số nhưng đến lúc này vẫn chưa ai thật sự được thấy thực lực của người này, cho dù Ngọc Hành hòa thượng cùng là người dự bị, đối mặt với Bàn Tam cũng không dám chủ quan chút nào.