Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334. Cạm Bẫy (2)

Chương 334. Cạm bẫy (2) Chương 334. Cạm bẫy (2)

Chỉ có Abe Kingzu có thể phát hiện được hắn ta, một đoán người nhanh chóng chạy hơn mười dặm đường núi, mệt gần chết, lại để tên này trốn thoát, hiện tại Abe Kingzu cũng bị triệu hồi, bọn họ đành phải tạm thời từ bỏ.

Nhưng lần này lại khác, dựa theo tin tức mà Lý Hạo Đặc và những tiểu binh khác nhận được, tên này không ngừng trọng thương ngã gục, sau đó trốn vào rừng cây, con tem trên tay đều khá hiếm có.

Hơn nữa Lý Hạo Đặc suy đoán, chắc trên tay đối phương không có bao nhiêu điểm bưu điện, vì vậy mới chạy trốn chật vật như vậy.

Một người đưa thư bị trọng thương lại không có điểm bưu điện, tương đương với lão hổ không có răng, ồ! Không, nói nghiêm khắc ra là một con mèo bệnh mới đúng.

Nếu những tin tức này chỉ là lời nói một phía của đám người Lý Hạo Đặc, Thương Ngô tuyệt đối không tin.

Nhưng sau đó trong tin tức do đồng bạn của mình truyền đến, có người dùng tròng mắt hư không phát hiện Triệu Khách đúng như đám người Lý Hạo Đặc đã nói, vết thương rất nặng, ngay cả bước đi cũng cố hết sức.

Đương nhiên, trong tin tức cũng có người, chưa chắc người này đã dễ đối phó như đám người Lý Hạo Đặc đã nói.

Dù như thế nhưng Thương Ngô vẫn không kiềm chế được sự vui mừng trong lòng, ít nhất đã xác nhận một tin tức, vết thương của người này thật sự rất nặng.

Ngửi mùi hương vết máu, Thương Ngô sải bước đi vào bụi cỏ trước mắt, lúc này Thương Ngô đột nhiên khom người, lúc ánh mắt nhìn thoáng qua thấy một bóng người trong bụi cây, tuy không nhận ra Triệu Khách nhưng vết thương trên người tuyệt đối không sai được, giống hệt với trong tin tức miêu tả.

Nhìn dáng vẻ người này ngã ngất xỉu trên mặt đất, ánh mắt Thương Ngô lập tức hưng phấn, nói thầm: “Đúng là chuyện tốt tiện tay!”

Thế nhưng Thương Ngô không lập tức hành động, hắn ta không phải đứa ngốc, chậm rãi lấy ra một thanh đoản đao từ trong sách tem, nhắm thẳng vào đầu người này.

Nhưng lúc đoản đao còn ở giữa không trung, đột nhiên một bàn tay duỗi ra từ trong bụi cây, một phát bắt được chuôi đao gần như rơi vào đỉnh đầu Triệu Khách.

“Ai!”

Vẻ mặt Thương Ngô hơi trầm xuống, đã thấy một bóng người đi ra từ trong bụi cây, cũng là người đưa thư giống Thương Ngô.

“Hắc hắc, thật xin lỗi, ta đã nhìn chằm chằm chỗ này cả nửa ngày.”

“Nhìn chằm chằm con mẹ ngươi.”

Thương Ngô ngạc nhiên, rõ ràng có người muốn đến nẫng tay trên, há miệng mắng: “Xéo đi, đừng không biết xấu hổ như vậy, ta phát hiện tên này trước.”

“Ngươi trước? Hừ!”

Chỉ thấy đối phương mỉm cười như có điều suy nghĩ, đột nhiên vung đoản đao trên tay lên, chém một đao vào đầu Triệu Khách.

“Phốc!”

Dịch thể đỏ trắng rõ ràng thuận theo vết thương trên đầu tràn ra từ vết thương trên đầu, đừng nói là người, dù là con trâu cũng phải chết.

“Mả mẹ nó!”

Thấy bị người ta đoạt trước, sắc mặt Thương Ngô lập tức trở nên hung ác nham hiểm, nhưng vẻ mặt một người khác lại ngơ ngác, ngẩng đầu nói: “Không phải… Không có sách tem?”

Nhưng lúc này Thương Ngô đâu tin tưởng hắn ta nữa, sau lưng lóe lên hư ảnh một con têm, một móng vuốt màu sắc kim loại kéo dài ra từ trên tay Thương Ngô: “Giả vờ con mẹ ngươi!”

Hiển nhiên người kia cũng bị mắng đến tức giận, tuy trước đó hắn ta thật sự muốn cướp giết trước.

Nhưng hắn ta thật sự không nhìn thấy sách tem, không có cái gì lại bị chỉ vào mũi mắng như vậy, sao hắn ta có thể chịu được.

Hơn nữa đối phương đã thể hiện ra ý đồ muốn giết mình, sao hắn ta có thể bó tay chịu trói được.

Gọi ra sách tem của mình, lạnh lùng nói: “Ngươi không tin, vậy ngươi xuống điện Diêm Vương hỏi hắn là được!”

Hai người còn chưa nói xong đã đánh nhau, ngươi tới ta đi, đánh túi bụi.

Thế giới người đưa thư vĩnh viễn là một khu rừng đen, trừ khi tạo thành đồng đội, nếu không chẳng có người nào khách sáo với người nào.

Dù là điểm bưu điện hay tem, mới là điều quan trọng với người đưa thư.

Sự nghi ngờ vô căn cứ không không vì bên kia thẳng thắn mà biến mất, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ nhiều hơn.

Ngay lúc hai người đấu đá với nhau, đột nhiên một cây mây ngưng tụ thành mộc mâu bắn ra từ trong bụi cây sau lưng Thương Ngô, thậm chí Thương Ngô còn không kịp trốn tránh đã bị mộc mâu xuyên thẳng qua sau lưng, hét thảm một tiếng, hai móng vuốt trong tay lập tức biến mất.

Đối phương thấy thể chẳng những không dừng tay, ngược lại còn tăng nhanh thế công, muốn nhanh chóng giải quyết đối phương, một quả cầu năng lượng màu đen ở trong lòng bàn tay hung hăng nện vào trên người Thương Ngô, đập Thương Ngô nôn ra máu.

Còn chưa chờ hắn ta đứng dậy, đối phương đột nhiên bước nhanh về phía trước, giơ chủy thủ trong tay lên, hung hăng đâm vào tim Thương Ngô.

Ngay lúc dao găm chỉ cách trái tim Thương Ngô một centimet.

Dao găm đột nhiên cứng ngắc dừng lại giữa không trung.

Thương Ngô ngạc nhiên, lúc còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ như gặp quỷ hét to: “Là ngươi!!”

Một khuôn mặt dần hiện ra từ trong bóng tối, không phải là ai khác, chính là Triệu Khách vừa bị chém vỡ đầu.

Tuy năng lực đặc thù Khôi lỗi hí của “Khôi lỗi sư” cần tiêu hao 6 điểm bưu điện.

Nhưng bây giờ Triệu Khách thật sự không thích hợp để giao đấu chính diện với người khác, đây là cách nhanh nhất, hữu hiệu nhất, lại yên tĩnh nhất.

Bình Luận (0)
Comment