Vừa rồi hai người kia kích động khiến Triệu Khách đoán được thực lực giữa hai người, từ đó lựa chọn có thể dùng Khôi lỗi hí để khống chế một người.
Triệu Khách đã làm ba cạm bẫy, hắn tin tưởng chắc chắn sẽ có người bị lừa, bởi vì không ai biết hắn có Đồ phu chi hạp, cũng không ai ngờ người bị bản thân chém chết lại chỉ là một xác chết biết hít thở.
Ngón tay nhẹ nhàng cong lên, kích hoạt Mộc mâu thuật của “Tự nhiên chi linh”.
Năng lực đặc thù: Mộc mâu thuật
Tiêu hao 2 điểm bưu điện, chuyển hóa tất cả nhánh cây chung quanh thành mộc mâu sắc bén, tiến hành bắn về phía kẻ địch trong phạm vi đường kính mười mét.
Chỉ thấy bụi cỏ xung quanh bắt đầu uốn éo, lít nha lít nhít mộc mâu lập tức đâm hai người thành con nhím.
Nhìn hai xác chết ngã vào vũng máu, Triệu Khách lấy thanh Tuyết Cơ Tử từ trong sách tem, lưỡi đao lạnh lùng, tản ra hàn khí thấu xương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người, đầu lưỡi đỏ hơi liếm khóe môi, cất bước đi tới.
Năng lực đặc thù: Khôi lỗi hí
Sau khi tiêu hao 6 điểm bưu điện kích hoạt, có thể kiềm chế thân thể một kẻ địch trong phạm vi hai mét, khiến đối phương trở thành khôi lỗi của mình.
(Chú thích: Nếu lực lượng của đối phương, có thể áp đảo ngươi, Khôi lỗi hí sẽ phán định thất bại)
“Xì xì xì…”
Hai miếng thịt đỏ tươi treo ở trên lửa than, than lửa đỏ hồng nướng chảy dầu mỡ trong chất thịt, miếng thịt đỏ trắng đan xen, hiện ra tỉ lệ mỡ và bắp thịt đều nhau, vừa nhìn đã biết là miếng thịt được lựa chọn tỉ mỉ.
Chỉ có chất thịt thế này mới thích hợp nướng trên lửa than, theo nhiệt độ lên cao, dầu mỡ màu vàng óng bắt đầu nổi lên bong bóng nhỏ màu vàng từ trong thớ thịt.
Dầu mỡ khiến hương liệu ngoài thịt thấm vào với nhau, chẳng mấy chốc trong không khí bắt đầu tràn ra hương thơm mê người.
Chỉ thấy Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ vồ một cái, hoàn toàn thu bụi mù lửa than và mùi thơm trong không khí vào trong tay, tiện tay ném vào trong cái hố đất đã đào sẵn.
Triệu Khách dùng Tuyết Cơ Tử cắt dọc theo mép cục thịt, nhẹ nhàng mở ra bề mặt thịt đã bị nướng vàng ruộm, đặc tính Ngưng sương của Tuyết Cơ Tử khiến mép miếng thịt nhanh chóng co vào, mặt ngoài vết cắt ngưng kết ra một tầng sương lạnh, vẫn lưu giữ máu nước ở trong chất thịt.
Triệu Khách đặt miếng thịt nướng vào trong miệng, hàm răng khẽ nhai, cảm nhận được chất thịt thay đổi ở trong miệng mình, mềm mại như đầu lưỡi thiếu nữ đang quấn quanh đầu lưỡi của mình.
Phối hợp với rượu vang đã hả hơi, loại cảm giác tinh tế kia va chạm với hương vị còn sót lại của chất thịt sau khi vị giác trung hoa, cứ như một điệu Waltz trên đầu lưỡi, khiến người ta cảm thấy dư vị kéo dài.
Quay đầu nhìn chỗ sâu trong rừng cây, khóe môi Triệu Khách nhếch lên, không nhanh không chậm tiếp tục ăn, hắn thiết kế ba cạm bẫy, có hai cạm bẫy thành công gây ra mâu thuẫn.
Lòng người khó lường, đối với những người kia mà nói, rõ ràng đã tìm được mục tiêu, sau khi trải qua bàn bạc đã quyết định một người ra tay, chém chết đối phương, lấy được đồ mọi người chia đều.
Nhưng sau khi đối phương giết chết mục tiêu lại cứ chắc chắn không có sách tem.
Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ khinh địch tin tưởng vậy sao.
Nhưng trò hề này chỉ có thể dùng một lần, tin tưởng bây giờ đã có người hiểu ra, còn dùng trò hề này nữa chắc chắn không có kết quả tốt.
Cũng may hắn cũng không trông cậy sử dụng cạm bẩy thô sơ này để tiêu diệt toàn bộ những tên ngu này, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian cho mình.
Dù là miệng vết thương hay là thời gian cold-down của tem năng lực, trước khi chưa khôi phục, Triệu Khách không có ý định giao thủ chính diện với mấy tên khốn này.
Ở trong rừng cây, “Tự nhiên chi linh” sẽ tăng 50% tốc độ khôi phục cho mình, cộng thêm năng lực bị động của Huyết linh châu và quả cầu sinh mệnh, vết thương trên vai Triệu Khách đã khép lại hơn nửa, vết thương ở bụng cũng dần khép lại, chỉ cần không vận động mạnh, tin tưởng không lâu sau sẽ hoàn toàn khôi phục.
E rằng cạm bẫy trước đó đã khiến những người này đánh nhau túi bụi, trong chốc lát không kịp đuổi đến, sau khi Triệu Khách ăn sạch hai ba miếng thịt vừa nướng xong, dọn dẹp dấu vết, xoay người bước vào chỗ sâu trong rừng cây.
Đương nhiên, trước khi Triệu Khách đi không quên để lại một món quà cho bọn họ.
Quang Chiếu tự.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng và mùi thối khét lẹt, Ashikaga Yoshiaki đã được đưa về Mạc phủ, mấy tên tiểu binh phụ trách quét dọn, từ đường bị đốt cháy khét đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng hai cây đại chùy bị ném ra thật sự đã nện một vài tiểu binh thành thịt vụn.
Sau khi những tiểu binh phụ trách dọn dẹp nhìn thấy xác chết, sắc mặt lúc sáng lúc tối, cả đám người ngừng thở, dường như chỉ hít một hơi sẽ cảm thấy trong mồm mình có thêm một vài vụn thịt không biết là cái gì.
“Ken két…”
Một tên tiểu binh trẻ tuổi cảm thấy dưới chân mềm nhũn như giẫm lên thứ gì đó, cúi đầu nhìn lên là một cục thịt.
“Đây là cái gì?”