“Lão đại, ngươi thật sự học được bát tự chân ngôn mà hòa thượng kia dạy cho ngươi sao!”
Lúc này, Lộ Hạo ngồi bên cạnh do dự một lúc lâu mới dò hỏi Triệu Khách, thật ra hắn ta cũng biết hỏi đề tài này hơi đột ngột, nhưng thật sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng.
Hơn nữa, cơ hội tốt như vậy, hắn ta thật sự không muốn buông tha, nếu có một tia hy vọng, hắn ta cũng muốn thử một chút.
Nhưng điều lúng túng là, thân phận của hắn ta là nữ nhân, đương nhiên Viên Chân không thể truyền châm ngôn Luật tông Phật môn cho hắn ta.
Hơn nữa, cho dù là nam nhân cũng rất khó, vì Viên Chân truyền thụ cho Triệu Khách là muốn có được chân truyền ở trong Phật châu trên tay Triệu Khách, đổi lại là Lộ Hạo, tất nhiên cũng không có lý do và cơ hội gì.
Triệu Khách không cần nhìn Lộ Hạo cũng biết hắn ta có ý gì, lắc đầu, ăn xong miếng thịt bò trong tay mới nói: “Cái tên trọc đầu này có điều giấu giếm, ta đã thử rất nhiều lần, ba chữ đầu của bát tự chân ngôn không sai, bốn chữ sau lại hơi có vấn đề.”
Triệu Khách nói lời này cũng nửa thật nửa giả, thật ra bát tự chân ngôn không sai, chỉ là Viên Chân thật sự có điều giấu giếm khiến Triệu Khách chỉ có thể dựa vào Phật châu, miễn cưỡng thôi động, một khi dùng đến một chữ cuối cùng, uy lực lập tức giảm xuống rất nhiều.
Hiển nhiên, Viên Chân cũng không thể không giữ lại chút nào truyền thụ tuyệt học Luật tông cho hắn, chắc chắn có giữ lại điều quan trọng.
Triệu Khách muốn đi theo Viên Chân là muốn nghĩ cách, nắm bắt mấu chốt cuối cùng trong tay.
Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, Lộ Hạo lại không tiện mở miệng nữa, sau khi nằm xuống suy nghĩ cũng trở nên sinh động, nếu có thể nghĩ cách giải quyết Viên Chân, biết đâu hắn ta cũng có thể đi theo sau mông Triệu Khách húp một miếng canh.
Sau khi hai người thuận miệng trò chuyện mấy câu, Triệu Khách hoàn toàn mệt mỏi, nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ say.
Chỉ là không đợi Triệu Khách ngủ say, đã mơ màng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ.
Trong nháy mắt Triệu Khách mở choàng hai mắt, trong lòng vẫn không nhịn được cảnh giác, cầm một thanh phi đao ở trong lòng bàn tay, thấy Lộ Hạo vẫn đang ngủ say, không nhịn được cau mày, nhẹ chân đi đến cạnh cửa.
Con mắt áp vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, lại có một tròng mắt theo dõi hắn qua khe hở cánh cửa.
So sánh với những thôn trang bên ngoài, huyện Gifu phồn vinh, thậm chí khiến Triệu Khách có ảo giác nơi này mới là kinh đô.
Xe ngựa đông đúc, người đến người đi rất là náo nhiệt.
Ba người Triệu Khách bàn bạc một trận, chia ra nghe ngóng.
Ở thời đại chán nản này, muốn lấy tin tức, thường có ba nơi đẩy tin đồn nhanh nhất.
Quán rượu, kỹ viện và quán dịch.
Vốn Triệu Khách muốn đến kỹ viện, dù sao đi thu thập tin tức ở kỹ viện có ưu thế được trời cao ưu ái.
Cũng như Hồng Yên quán ở trong Quỷ thị.
Đừng thấy đây chỉ là một kỹ viện, nhưng chỉ cần ngươi chịu dùng tiền, bất kỳ tin tức gì mà ngươi nghĩ ra được, đều sẽ có manh mối ở nơi đó.
Nói Hồng Yên quán là kỹ viện, chẳng thà nói nơi đó là một trung tâm trung chuyển mua bán tin tức, buôn bán da thịt chỉ là tiêu khiển giải trí bổ sung.
Chỉ có điều chờ sau khi Triệu Khách tìm tới cái gọi là kỹ viện, phát hiện nữ nhân thời đại Oa quốc này thật sự không thích hợp khẩu vị của mình.
Trên mặt bôi một tầng bột phấn dày, cảm giác chỉ liếm một cái cũng có thể ăn no.
Vì vậy, Triệu Khách dứt khoát thay đổi tuyến đường, tìm đến một tửu lâu.
Tuy quy cách tửu lâu này không lớn, nhưng phương diện trang hoàng hoàn toàn là bắt chước phong cách đại Đường, người đến người đi nhìn khá náo nhiệt.
Hắn mặc một bộ quần áo tăng nhân cũ nát, trên mặt có vết sẹo bị bỏng, tuy thoạt nhìn không dữ tợn khủng bố như vậy nhưng tuyệt đối không đẹp mắt đến đâu.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn thoáng qua lập tức sầm mặt lại, đi tới lớn tiếng quát mắng đuổi người, Triệu Khách hừ lạnh một tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc mắng hai câu "khốn kiếp".
Trực tiếp vứt một thứ qua, vừa hay đánh vào mặt hỏa kế này, đánh cho hắn ta máu mũi chảy dài, nước mắt đầm đìa, đau khổ lăn lộn trên mặt đất
Nhưng lúc này đây đôi mắt chưởng quỹ đứng bên cạnh lập tức sáng lên, nhặt thứ mà Triệu Khách vừa ném vào mặt tiểu nhị lên, ánh vàng sáng chói là một đại kim phán.
Trên kim phán còn in ký hiệu đặc thù của Mạc phủ.
Đây là tiền quan viên, dù là chất lượng hay trọng lượng đều có tiêu chuẩn nghiêm khắc, giá cả cao hơn những tiền tệ lưu thông trên thị trường hai phần.
Huống hồ, tiện tay ném kim phán lớn như vậy ra ngoài, thân phận của đối phương chắc chắn không phải là người bình thường.
Đương nhiên số tiền này được trộm ra từ bảo khố của Mạc phủ.
Lúc ấy Triệu Khách nhân lúc samurai không chú ý, tất cả tiền trong hộp đều bị chuyển vào sách tem, hơn mười khối đại kim phán và ngân phán, đây đều là đồ mà Ashikaga Yoshiaki chuẩn bị để lôi kéo Âm Dương thần cung, đương nhiên cũng dùng tiền tệ tốt nhất.
Tiểu nhị vừa bị Triệu Khách đập trúng còn chưa đứng lên đã bị chưởng quỹ đá văng: "Không biết là đại nhân giá lâm, mời mời mời!"