Dù địa vị của hòa thượng ở thời đại này lại chán nản thế nào, nhưng cuối cùng vẫn được Hoàng tộc cung phụng, có thể tiện tay ném ra kim phán lớn như vậy, chắc chắn địa vị người đến không hề tầm thường.
Được lão bản nhiệt tình đưa lên lầu các, Triệu Khách chọn một chút thức ăn chay, tiểu nhị bị Triệu Khách nện vào mũi trước đó quỳ ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, lúc này đầu cũng không dám ngẩng lên.
Triệu Khách thuận miệng hỏi vài câu, gần đây có tin tức liên quan đến việc nam nữ trẻ tuổi ở thôn trang trên núi bị đưa tới không.
Tiểu nhị vì cầu xin Triệu Khách tha thứ, cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng rất kiên định lắc đầu nói:
"Đại nhân, chưa từng nghe nói tin tức ở phương diện này, huống hồ gần đây Oda điện hạ còn nghiêm lệnh, cấm đoán ban đêm ra khỏi cửa thành, dù là samurai cũng không thể ra vào cửa thành vào buổi tối, sao lại có nam nữ trẻ tuổi trong thôn."
Lúc tiểu nhị lúc nói chuyện, Triệu Khách vẫn chú ý ánh mắt của hắn ta, cho nên rất rõ ràng đối phương tuyệt đối không nói dối mình.
Huống hồ bây giờ đối phương càng hy vọng mình có thể tha thứ cho hắn ta, nếu thật sự có tin tức, ước gì nói ra ngay bây giờ.
"Kỳ quái!"
Triệu Khách nhíu mày, phía đông chỉ có nhà Oda, có thể nói trước mắt gần như chiếm cứ một nửa giang sơn Oa quốc.
Nếu không phải nhà Oda làm, là ai có thể có thủ đoạn lớn như vậy, lặng yên không đánh động đến ai di chuyển tất cả nữ hài trẻ tuổi và tiểu hài tử trong thôn làng xung quanh ra ngoài.
Triệu Khách thử hỏi thăm tiểu nhị, có nghe tin tức về Sơn thần hay không.
Sở dĩ lần này di chuyển thuận lợi như vậy, tất nhiên những cái được gọi là Sơn thần đó cũng có giúp đỡ.
Lần giao thủ này, Triệu Khách không biết hai bóng dáng kia có phải Sơn thần hay không, nhưng tuyệt đối không phải người, cũng không phải hành thi của Âm Dương thần cung, chỉ càng quỷ dị hơn cái kia.
"Không, chỉ có điều... Nghe nói trong khoảng thời gian gần đây có một địa điểm thần bí hấp dẫn không ít người, nghe đồn ngay cả Oda điện hạ cũng trở về, chỉ là ta cũng không biết đó là nơi nào."
Vì cầu xin sự thông cảm của Triệu Khách, tiểu nhị cố gắng động não, tin tức này được coi là việc bàn luận nhiều nhất trong tửu lâu gần đây, chỉ có điều một số người nói say sưa ngon lành, nhưng lúc nhắc đến lại lập tức ngậm miệng không nói.
Cho nên tiểu nhị cũng chỉ biết chuyện này nhưng không biết cụ thể.
Triệu Khách gật đầu, lấy ra một cái tiểu ngân phán ném ở trước mặt tiểu nhị.
Lắc đại kim phán trên tay, Triệu Khách ra hiệu hắn ta để ý chuyện này, nếu có tin tức phải nói cho hắn biết trước tiên.
Thù lao cũng là cái kim phán trông lớn khoảng bàn tay người trưởng thành trên tay.
Đuổi tiểu nhị đi, Triệu Khách tùy ý ăn vài miếng đồ ăn, không tệ, ít nhất lấy tiêu chuẩn của Triệu Khách nói một cách nghiêm khắc, ở thời đại thiếu đồ gia vị này có thể làm mấy món chay đến loại trình độ này, đã coi như rất hiếm có.
Nói một cách công tâm, dân tộc Oa quốc này, tràn đầy nô tính giai cấp trên dưới, tư duy cũng cứng ngắc cố chấp nhưng cũng chuyên tâm vào một vài chuyện, có lẽ vì thiếu vật chất, dù là nguyên liệu nấu ăn phổ thông cũng tốn rất nhiều công sức đi làm, bởi vì ở trong mắt bọn họ, làm không tốt chẳng khác nào lãng phí.
Nếm qua đồ ăn, Triệu Khách tính toán thời gian, đi đến nơi đã ước hẹn trước với Viên Chân.
Kết quả chờ Triệu Khách đi qua mới phát hiện, chỉ có một mình Viên Chân vẻ mặt đau khổ ngồi trên tảng đá đau khổ chờ đợi, về phần Lộ Hạo, đến bây giờ còn chưa tới.
"Nghe ngóng được cái gì rồi?"
Thấy Triệu Khách, Viên Chân vội mở miệng dò hỏi, thì ra hắn ra đi quanh nghe ngóng một vòng, không những không thăm dò được tin tức gì, còn bị rất nhiều người khinh thường châm chọc một trận, cho nên vẻ mặt không tốt như thế.
Thật ra nói cho cùng, là vì Viên Chân thật sự hết tiền.
Cũng như tiểu nhị trong quán rượu trước đó đối xử với Triệu Khách, từ trong ra ngoài có vẻ nghèo kiết hủ lậu, ngay cả quần áo trên người cũng có mảnh vá, mặc cho ai nhìn thấy cũng không hoà nhã.
So sánh với đãi ngộ sau khi Triệu Khách đập xuống một cái đại kim phán, thật sự là cách biệt một trời.
Bởi vậy có thể thấy, tầm quan trọng của tiền tài ở thời đại này.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách không nhịn được nghĩ đến lần thứ nhất tiến vào không gian khủng bố, gặp tên Mặt Sẹo kia, hắn ta tiện tay lấy ra vàng thỏi lớn như vậy, e rằng cũng vì đối phó tình huống này.
Triệu Khách kể lại nguyên văn lời nói của tiểu nhị trong lâu.
Chỉ có điều, Viên Chân không thấy hứng thú với địa điểm thần bí mà tiểu nhị nhắc đến.
Vào lúc này, chỉ thấy Lộ Hạo bước nhanh tới, sau khi thấy Triệu Khách và Viên Chân, vẻ mặt khoa trương nói: "Các ngươi biết ta vừa nhìn thấy ai không? Ashikaga Yoshiaki!"
"Ashikaga Yoshiaki!"
Triệu Khách ngẩn ngơ, hiện tại Ashikaga Yoshiaki bị trọng thương.
Hắn chém xuống một cánh tay của hắn ta, còn làm hắn ta mù một con mắt, loại thương thế này không nằm trên giường mười ngày nửa tháng, thành thật dưỡng thương, lại chạy đến nơi đây?
"Ta không rõ nhưng trên cơ bản người Quỷ Diện đoàn đều theo tới, nghe nói đã trú đóng doanh trướng ở bên ngoài, không biết Âm Dương sư kia đã đến chưa?"