Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365. Tiến Vào Chủ Tuyến (4)

Chương 365. Tiến vào chủ tuyến (4) Chương 365. Tiến vào chủ tuyến (4)

Trong lòng hai người lập tức thầm thấy may mắn, may vì bọn họ đã chiếm lấy lá cờ trước dùng để yểm hộ, không ngờ lá cờ không đáng chú ý này lại cất giấu huyền cơ quan trọng như thế.

Nếu hai người không cầm lá cờ, vậy có khi nào linh hồn của mình cũng im hơi lặng tiếng bị rút đi từng chút một không.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách và Lộ Hạo đều không nhịn được cảm thấy hơi nghĩ mà sợ.

Triệu Khách còn may, nhưng Lộ Hạo lại sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, đây gần như là giẫm một chân lên Quỷ môn quan.

Thế nhưng Triệu Khách suy nghĩ, lại vỗ vai hắn ta nói: “Thật ra không tệ đến thế đâu, những vật nhỏ này công kích chúng ta, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ phát hiện điều không thích hợp, tiêu diệt thứ đồ chơi này là được.”

Hai người đều có loại năng lực bảo vệ linh hồn, một khi nhận công kích tinh thần hoặc linh hồn, tốc độ cảnh giác vượt xa người thường.

Tuy nói là nói như thế, nhưng Triệu Khách thật sự không muốn thử, hai người thành thật cầm lá cờ đi theo phía sau.

Cứ đi về phía trước, lại nghe hình như có người nào đó hát bên tai.

“Lão đại, ngươi nghe thấy không??”

“Câm miệng, đừng nói chuyện, giả ngu!”

Triệu Khách lườm Lộ Hạo một cái, lập tức giơ lá cờ lên cao cao, điều chỉnh lại bước chân của mình, duy trì bước đi giống hệt với người phía trước, đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt ngây ngốc trông giống hệt những người khác.

Lộ Hạo không có năng lực bắt chước tốt như Triệu Khách, nhưng nghe thấy Triệu Khách nói giả ngu, hắn ta dứt khoát nghiến răng một cái, nghiêng cổ, đi từng bước to ở phía sau, mặc dù dở dở ương ương nhưng cũng tạm được, ít nhất nhìn khá giống dáng vẻ bị mê hoặc.

Tiếng ca hát bên tai càng ngày càng rõ ràng, dường như là một đám hài tử đang hát ca, Triệu Khách dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.

Buổi sáng Nam quốc nhiều sương mù, trời phía Bắc đang lạnh.

Đường đi nguy hiểm, mây đen nặng nề.

Sơn quỷ ăn nhật nguyệt, không đèn lân tự chiếu.

Kê Minh hỏi trước quán, thế loạn dám cầu an.

“Người tới!”

Triệu Khách liếc mắt nhìn quanh, thấy một hàng hài tử mặc yếm trông chỉ có ba bốn tuổi, dùng dây đỏ thật dài buộc lại búi tóc, từng hài tử trắng mập, để trần cái mông nhỏ, sau khi thấy mọi người rất vui vẻ, cảm giác những hài tử này vui sướng hớn hở như đang ăn tết.

Nhưng chờ đến khi ngươi nhìn rõ ràng những hài tử này đang cầm trên tay cái gì, Triệu Khách lập tức chôn thật sâu hai chữ đáng yêu vào đáy lòng.

Những hài tử này cầm từng cái đầu trên tay như là đồ chơi.

Ánh mắt nhìn chằm chằm đám người sống si ngốc ngơ ngác này, từng đôi mắt to trong veo như nước hiện ra ánh sáng xanh.

Từng người nhìn chằm chằm đám tiểu binh và tướng lĩnh cưỡi ngựa kia, chảy nước miếng.

“Người này tốt! Thịt mập!”

Mấy tiểu hài tử còn rất to gan chạy xuống, chỉ vào một tên tiểu binh khá mập mạp, đưa tay sờ soạng trên người đối phương.

Dường như cảm thấy rất hứng thú với một thân thịt mỡ này.

Lúc Triệu Khách đi ngang qua bên cạnh bọn họ, mấy tiểu tử kia lại chạy đến bên cạnh Triệu Khách, vừa ngửi vừa sờ, một lát sau mới nói: “Không thể ăn, không thể ăn, thịt quá khô, loại này nấu canh cũng không có chất béo, vừa cứng vừa khó ăn.”

Cho đến bây giờ đều là Triệu Khách chọn người khác, không ngờ có một ngày hắn bị người khác coi như nguyên liệu nấu ăn để bắt bẻ.

Trong chốc lát thân phận đảo ngược khiến Triệu Khách thấy hơi buồn bực.

“Người này! Người này tốt! Sờ qua sờ lại cơ ngực này rất mềm mại!”

Lúc này, mấy hài tử nhanh như chớp chạy đến vây quanh Lộ Hạo, hét ầm lên.

Đặc biệt có một tiểu hài tử leo đến trên mặt Lộ Hạo, tiểu đệ đệ chĩa thẳng vào Lộ Hạo, hai tay bóp mạnh trước ngực Lộ Hạo mấy cái, cảm xúc cứng mềm vừa phải khiến trong bụng những hài tử này nở hoa.

Khuôn mặt Lộ Hạo đã sắp tái mét rồi, nhìn những hài tử ghé vào trên mặt mình, Lộ Hạo hận không thể cắn nát một bên trứng của nó.

Triệu Khách đi bên cạnh, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ra hiệu một chút, muốn Lộ Hạo chịu đựng thêm chút.

Lộ Hạo đành phải nghiến chặt răng, nghĩ thầm: “Lão tử chưa thấy cái gì, những con gà yếu này! Lão tử một phát ăn hai đứa!”

“Gia gia!”

Lúc này mấy hài tử đột nhiên chạy xuống từ trên người Lộ Hạo, vây quanh một lão đầu, chỉ vào Lộ Hạo nói: “Gia gia, chúng ta muốn ăn hắn!”

Trông lão đầu cũng rất hiền lành, râu bạc trắng tóc dài, có mấy phần phong cách đạ đường, cũng dùng dây đỏ buộc búi tóc cao cao trên đỉnh đầu giống những hài tử kia, chỉ có điều khác với những hài tử là, trên búi tóc của lão đầu này có mười hạt châu nhỏ đỏ tròn trịa, dáng vẻ giống anh đào.

Hắn ta hiền lành vuốt ve đầu đám hài tử xung quanh, đôi mắt nhìn thoáng qua Lộ Hạo, gật đầu nói: "Tốt tốt tốt, chúng ta làm thịt kho tàu ăn."

Lão nhân nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Khách bên cạnh, hai mắt không khỏi lóe ra tia sáng, tiến lên lục lọi trên người Triệu Khách.

"Người này không có thịt, không thể ăn!"

Mấy hài tử thấy thế liên tục lắc đầu, trong mắt bọn chúng, Triệu Khách vừa xấu vừa thấp, dáng dấp xấu như vậy, chỉ có một đống xương không thể ăn!

Bình Luận (0)
Comment