Nhưng như Triệu Khách, hạnh phúc?? Không hề có, ngược lại Tửu Thôn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của hắn.
Cứ như chuột thấy mèo, sự sợ hãi kia đã khắc sâu vào trong xương cốt.
"Là loại người gì có thể khiến ngươi cảm thích vẻ ngoài của hắn, lại cảm thấy sợ hãi hắn như thế?"
Tửu Thôn cất bước tiến lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Triệu Khách, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra rốt cuộc là người có dáng vẻ thế nào.
Duỗi ngón tay ra, chậm rãi tìm kiếm về phía con mắt Triệu Khách, hắn ta muốn móc cặp mắt kia đi ra, từ trong mắt nhìn thấy nữ nhân này, xem rốt cuộc mình có dáng vẻ gì.
Nhưng tay vừa đưa ra một nửa, Tửu Thôn hơi do dự.
Thôn phụ sơn dã mập mạp cồng kềnh trước mắt có thể thấy cái gì.
Cũng như lần trước hắn ta chỉ nhất thời hiếu kỳ, kết quả móc ra hai mắt nữ nhân, xem thử mình có dáng vẻ gì trong mắt nàng.
Kết quả, lại thấy một nam nhân mập mạp cồng kềnh xấu xí không chịu nổi, trên tay nam nhân này còn cầm từng khối kim phán vàng óng ánh.
Thì ra nữ nhân này là kỹ nữ, nàng nhìn mình cũng chỉ có khách nhân ra tay hào phóng nhất, căn bản không có cái gọi là đẹp xấu.
Kết quả này khiến Tửu Thôn thấy buồn nôn rất lâu.
Nữ nhân kia bị Tửu Thôn cắt mất bộ ngực, lột bỏ da của nàng dán lên những khôi lỗ hình người kia.
Nữ nhân trước mắt mập mạp cồng kềnh, vẻ mặt xấu như ma, trong mắt nàng lại là cái gì?
Biết đâu lại càng xấu hơn, nhỡ khiến mình không chịu nổi thì sao? Nghĩ tới đây, Tửu Thôn hơi do dự.
"Đại Vương! Đại Vương! Xảy ra chuyện rồi!"
Lúc này một yêu quái xông tới từ bên ngoài, rầm một chút té quỵ dưới đất.
"Chuyện gì!"
Tửu Thôn vừa nói xong, đã nghe phía ngoài truyền đến một tràng tiếng ầm ầm.
Một tên yêu quái thân thể bị đánh bay đến giữa không trung, trong nháy mắt biến thành hai nửa, nội tạng trong bụng rơi vãi xuống từ giữa không trung.
"Oda đại nhân, đồ vật đã tới tay, đi mau!"
Một tiếng rống to vang lên, khiến trong ngoài Ma cung đêu nghe rõ ràng.
Tửu Thôn ngây người một lúc, đột nhiên quay đầu liếc qua chỉ thấy tòa lầu cao tồn cất di bảo của Thần Vũ thiên hoàng lại bị đốt cháy, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, bước nhanh rời khỏi đại điện.
"Phù!!"
Trong nháy mắt Tửu Thôn rời đi, Triệu Khách không nhịn được thở phào, cả người nằm trên mặt đất như đã mất sức.
Dù hắn biết người trước mắt tuyệt đối không phải người mà hắn thấy trong quan tài đỏ thẫm.
Thật ra trong nháy mắt thấy được nàng, Triệu Khách đã mơ hồ.
Cơ bắp cả người như phản xạ có điều kiện, vô thức căng cứng.
Dường như trong nháy mắt lại quay về lúc bị ngón tay của nàng sờ dọc theo cột sống của hắn, rút ra từng đốt một.
"Phù! Suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều, không cùng một thời gian, thậm chí còn cách xa Trung Hoa đâu chỉ ngàn dặm, dù nàng có bay cũng không thể bay đến bên cạnh mình! Sợ nàng cái chim."
Triệu Khách vỗ ngực, dường như đang lầm bầm lầu bầu tự an ủi mình.
Trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực cũng dần bình tĩnh lại, nhưng Triệu Khách lại là không hề chú ý tới.
Ngay lúc hắn lầm bầm lầu bầu, ánh mắt của con chim lạ không lông đậu trên xà nhà ở đỉnh đầu hắn vẫn khóa chặt vào trên người hắn.
"Bên ngoài xảy ra chuyện rồi hả??"
Triệu Khách nhìn ra bên ngoài, đã thấy bên ngoài loạn thành một đống, chỉ là Triệu Khách hoàn toàn hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên thấy một bóng đen từ chui ra góc tường, thân thể tựa vào ở góc tường như đã bị thương, sau khi thấy đại điện liền đổi hướng đi về phía đại điện.
Triệu Khách cau mày, nhanh chóng đổi thành dáng vẻ si ngốc đứng sau lưng một số nữ nhân, chờ bóng dáng kia đi tới.
Chỉ thấy bóng dáng càng ngày càng rõ ràng, thân thể dung tục điểm mũi chân, bước đi không phát ra chút tiếng động nào.
Không biết vì sao dáng vẻ dung tục này khiến Triệu Khách thấy hơi quen mắt, nhưng lúc này bóng dáng trước mắt đột nhiên xoay người, Triệu Khách dựa vào thị giác của Hoàng kim đồng chỉ liếc qua là nhìn rõ ràng.
Tuy nhiên, sau khi Triệu Khách thấy mặt mũi người này, lập tức trợn tròn mắt!
"Sàn sạt..."
Bên ngoài núi rừng, trên một còn đường nhỏ chắc chắn phải đi qua để đến Đại ma cung, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ trong bụi cây.
Bàn tay dính đầy bùn, mặc dù móng tay đã bị gãy hỏng nhưng có thể nhìn ra đây là một bàn tay nữ nhân.
Chỉ thấy tay nhỏ kéo cây cỏ trên mặt đất, giãy giụa bò về phía trước.
Cuối cùng một nữ nhân toàn thân trần truồng bò ra từ trong bụi cỏ, cả người dính bùn và vết bẩn, tóc tai bù xù, nói là người không bằng nói càng giống quỷ hơn.
Nhưng nhìn kỹ, một số chỗ còn sạch sẽ của nữ nhân này vô cùng trắng nõn, nhìn càng giống tiểu thư nhà giàu sang.
"A! Khụ khụ khụ!"
Nữ nhân vùng vẫy mấy lần, ngã nhào xuống khe nước bên cạnh, hai tay vốc một vốc nước bẩn không chịu nổi, rót vào trong miệng.
Nàng chậm rãi đứng lên, đẩy mái tóc tán loạn ra, khuôn mặt nữ nhân dần hiện ra rõ ràng.
Nếu Triệu Khách và Lộ Hạo ở chỗ này nhất định sẽ nhận ra được, nữ nhân này không phải là Lâm Cấm Tử cùng bọn họ vào Đại ma cung sao?