Lúc này hắn sử dụng Chân. Ma thần yêu đan, dù thể phách hay lực lượng đều trong tình huống vượt xa lúc trước, một tay nhấc lên, ít nhất gần 200 cân.
Nhưng cầm một cây cung như thế lại cảm thấy cố hết sức, có thể thấy trọng lượng của cây cung này kinh người đến mức nào.
Triệu Khách thử kéo, phát hiện dây cung lại không nhúc nhích tí nào.
"Ngươi kéo không được, ngoại trừ ta, không ai kéo được cây cung này!"
Lão đầu bò dậy từ dưới đất, nói: "Cây cung này có một thiết lập rất thú vị, nếu tay của ngươi từng dính máu người khác, đừng nghĩ kéo được."
"Sao ngươi biết?"
Triệu Khách đặt cây cung xuống, quay đầu quan sát tỉ mỉ lão đầu này, hơi đoán không ra trình độ của lão đầu này.
"Đương nhiên ta biết, bởi vì trong nhà chúng ta có một cây cung giống như đúc, chỉ có điều ở trong hiện thực, cây cung này đã bị phá hủy."
Lúc lão đầu nói chuyện đã gọi sách tem của mình ra: "Trong sách tem của ta không có một con tem có thể giết người nào, chúng ta có thể hợp tác, ngươi đưa lên chỗ kia giúp ta, ta có thể bắn ngọn đèn lồng phía trên xuống!"
"Cung không thể giết người?"
Nhìn cây cung đen trên tay một chút, Triệu Khách nhíu mày thu cung vào sách tem của mình.
Lại nhìn lên, đúng là hắn không dùng được cây cung này.
Tem đặc thù: Thang thần cung (không thể sử dụng)
Một thanh thần cung trong truyền thuyết, nhưng tay người sử dụng không thể dính máu tanh, dính càng nhiều máu tanh, trọng lượng cung càng nặng.
Hắn không chỉ không thấy tin tức cặn kẽ của cây cung này, thậm chí trực tiếp bị đánh dấu không thể sử dụng, hiển nhiên cây cung này đúng như đối phương đã nói, đây là một cây cung vô dụng với Triệu Khách.
"Cho ta một đầu hàng lệnh, ta đưa ngươi lên!"
Triệu Khách thở sâu, lại lấy cây cung ra, giao cho lão đầu.
Tên này có thể biết nhiều tin tức như vậy khiến trong lòng Triệu Khách hơi tò mò, rốt cuộc hắn ta là ai?
Số lượng con tem của đối phương không nhiều, nhưng ngoại trừ chạy trốn và ẩn nấp, những thứ còn lại gần như đủ loại con tem cổ quái kỳ lạ, nhưng cũng như hắn ta đã nói, không có một con tem nào có thể giết người.
Thế nhưng, có rất nhiều cách để giết người, chưa chắc phải tự ra tay, cho dù là những thiên sứ áo trắng đó, bọn họ muốn giết người cũng có cách.
Nhưng lúc này, Triệu Khách cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Lão đầu gửi hiệp nghị đầu hàng đến, chỉ trả giá bằng một ít điểm bưu điện, đôi bên không thể tổn thương đối phương.
"Vậy ta thì sao?"
Lộ Hạo tiến lên, trả lại hai con tem “Đồ phu chi hạp” và “Huyết linh châu” cho Triệu Khách, không nhịn được mở miệng dò hỏi.
"Tự nghĩ cách đi, nếu ta thất bại, ngươi cứ chạy về phía đông, nếu tiểu tử nhà ngươi phúc lớn mạng lớn, có lẽ còn nhặt một cái mạng trở về." Lão đầu chỉ về phía đông, nói với Lộ Hạo.
"Vận khí không tốt thì sao?"
Lão đầu nghe vậy chỉ vào nửa thân dưới của mình, nói: "Thấy không, vận khí của ta không tốt, cho nên không chạy thành công."
"Mả mẹ nó!"
Lộ Hạo thấy thế không nhịn được run rẩy một cái, tuy không biết rốt cuộc lão đầu nói phía đông là có ý gì, nhưng Lộ Hạo không cần nghĩ cũng biết con đường mà hắn ta chỉ cho mình tuyệt đối không phải con đường tốt đẹp gì.
Chỉ có điều, chờ đến lúc Lộ Hạo muốn hỏi rõ ràng, Triệu Khách đã không nhịn được xách lão đầu lên lưng, vẫy tay thu hồi một sợi phân hồn trong thân thể Lộ Hạo.
Ánh mắt không nhìn Lộ Hạo, nhưng đợi đến lúc đi qua bên cạnh Lộ Hạo.
Lộ Hạo đột nhiên nghe được bên tai như truyền đến giọng nói của Triệu Khách: "Chúc ngươi may mắn!"
"A!"
Lộ Hạo ngẩn ngơ tưởng đây chỉ là một ảo giác của mình, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy Triệu Khách đã đứng vẫy tay với hắn ta ở cách đó không xa.
Chờ đến khi hắn ta tỉnh táo lại, chỉ thấy Triệu Khách đã cõng lão đầu, bước nhanh lao tới cái đài cao ở nơi xa.
Lộ Hạo thấy thế há hốc mồm, còn chưa kịp nói lời muốn nói, đành thầm nói: "Bảo trọng!"
"Rắc!"
Một chân giẫm lên mặt đất chỉ nghe bên tai vang lên tiếng "rắc rắc", hiện tại toàn bộ mặt đất dưới chân gần như đã biến thành vách thịt màu hồng, lúc đạp lên phát ra tiếng bẹp bẹp như giẫm lên nước bùn.
Cảm giác vừa ướt vừa trơn, lúc chạy như không có lực lượng.
"Hắc hắc hắc!" Khuôn mặt lão đầu nhăn nheo, nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi còn chưa đủ máu lạnh."
"Ngươi nói cái gì?"
Triệu Khách không dừng lại, ngẩng đầu nhìn đèn lồng trên đỉnh đầu một cái, Triệu Khách không nhịn được nhíu mày, không biết là vì tầng mây ánh sáng càng ngày càng nhỏ, hay là vì lời nói của lão đầu trên lưng.
"Nếu ta là ngươi sẽ xử lý nàng trước, sau đó cướp đi điểm bưu điện của nàng." Hiển nhiên lão đầu cũng không phải người hiền lành gì.
Nhưng lúc này hai người đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, không ai có thể rời bỏ người nào.
"Không thèm!" Câu nói này nửa thật nửa giả, cho dù Triệu Khách có nghĩ đến nhưng có đầu hàng lệnh, hắn cũng không thể giết Lộ Hạo, nếu không sẽ đối mặt với sự trừng phạt cực kỳ nặng nề.
Triệu Khách lười nói nhảm với lão đầu, lúc này hắn không lựa chọn trốn đi, mà lựa chọn đi phá hủy đèn lồng, hướng lên trời tìm một con đường sống.
Triệu Khách cảm thấy khả năng chạy thoát không lớn, xung quanh đều là biển máy, tuy chắc chắn có những cách khác để lao ra.