“Đừng chen lấn, có người ngã xuống rồi, đừng chen lấn…”
Phía trước có người đang liều mạng căng cổ họng hét to, nhưng người đi phía sau không vì vậy mà dừng bước.
Những người đi ở giữa cũng ra sức chống đỡ, muốn tạo ra chút không gian cho người phía trước, nhưng lực xô đẩy rất mạnh ở đằng sau vẫn đẩy bọn họ đi lên trước.
“A a a! Mụ mụ.”
Trong lối đi, tiếng kêu khóc của hài tử khiến đám người bực bội lo lắng, bắt đầu trở nên càng nôn nóng hơn.
Triệu Khách không đi lên trước mà thu người vào trong góc tường, dựa lưng vào tường lạnh nhạt nhìn chằm chằm đám người trước mắt.
“Đi nhanh! Đi, đệt mẹ ngươi, đi!”
Một hán tử trung niên bế một đứa bé trên tay, nhìn người phía trước dừng lại không chịu đi, nôn nóng giậm chân mắng to.
Bắt đầu dùng sức xô đẩy về phía trước, làm như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng gọi ầm ĩ ở trước mặt.
“Đừng đẩy, phía trước có người ngã!”
Có người quay đầu nhìn chằm chằm hán tử trung niên kia, đã thấy hán tử trung niên đấm một cái vào mặt đối phương, một tay liều mạng ôm hài tử trong ngực mình, một tay khác vừa lôi vừa kéo đám người phía trước ra.
Nhưng đúng lúc này dưới chân hán tử trung niên đột nhiên trượt đi, một chân đạp hụt vào bậc thang, cả người mất thăng bằng ngã xuống từ trên cầu thang, đập đầu vào vách tường bên cạnh Triệu Khách.
“Cạch!”
Triệu Khách đứng bên cạnh có thể nghe rõ ràng tiếng đầu lâu vỡ tan, máu tươi như hoa mẫu đơn nở rộ, để lại dấu vết đỏ tươi ở trên vách tường.
Chỉ thấy tay người trung niên ôm chặt hài tử trong ngực mình, giãy giụa muốn đứng lên nhưng vùng vẫy mấy lần cũng không thành công, lại đặt mông ngồi bệt xuống đất.
“Hài tử! Hài tử!”
Ánh mắt mờ mịt nhìn hài tử ở trong ngực của mình, thấy hài tử khỏe mạnh không có việc gì, vừa rồi khuôn mặt còn rất hung dữ, nay vẻ mặt căng cứng đã thả lỏng hơn nhiều.
Hắn ta muốn đứng lên nhưng phát hiện mình không còn sức lực đi lại, ngay cả đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.
“Không! Ta có thể làm được, ta có thể làm được!”
Hán tử trung niên cố gắng lắc đầu muốn đứng dậy, nhưng dù hắn ta dùng sức thế nào cũng không đứng nổi.
Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống trán hài tử trong ngực, khiến nam nhân ngơ ngác.
Đưa tay sờ mũi mình mới phát hiện mũi hắn ta đã không chịu khống chế mà chảy máu mũi.
Không chỉ mũi, ngay cả lỗ tai cũng giống vậy, vết thương trên đầu đã máu thịt be bét.
Hắn ta ngồi dưới đất trông như một người máu, cả đám người phía sau nhìn thấy đều hãi hùng khiếp vía, rối rít đi vòng qua né tránh.
“Đừng đi, đừng đi, cứu con ta, cứu con ta.”
Dường như người trung niên đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Hắn ta đưa tay ra muốn kéo người bên cạnh nhưng không ai đi qua kéo hắn ta, ngược lại tự mình chạy trốn giữ mạng.
“Không, cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi, cứu con ta!”
Lúc này hắn ta kéo chân một người, trên mặt máu thịt be bét có một hàng nước mắt nhuộm vết máu, lăn xuống không mặt.
Vẻ mặt cầu xin khiến cho lòng người ta siết chặt.
Lúc này hắn ta một phát bắt được bắp đùi người bên cạnh, cầu xin đối phương cứu con hắn ta.
“Buông ra!”
Nhưng người kia lại đã văng tay hắn ta ra, đi theo đám người nhanh chóng ra ngoài.
Nhìn người đi đường nhanh chóng chạy qua bên cạnh, ánh mắt nam nhân đầy tuyệt vọng.
Nhưng lúc này đây một y tá nghe tiếng khóc của hài tử, bước nhanh xông lên từ phía dưới.
“Ngươi không sao chứ! Còn đi được không??”
Nam nhân thấy y tá, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng hy vọng, vội vàng đưa hài tử trong tay tới, nói: “Ta không đi được, nàng tên Dương Mai, nhà ở tiểu khu hoa viên đường Vương Thành, tòa A… 201, đưa nàng đi, đi!”
Nam nhân biết mình sắp không chịu được nữa, hắn ta có thể cảm giác được bóng tối lạnh băng cắn nuốt ý thức của mình.
Dùng hết sức lực đẩy hài tử trên tay qua, bàn tay túm chặt áo hài tử.
Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt hài tử lần cuối, một hàng nước mắt lăn xuống theo khóe mắt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của phụ thân, tiểu hài tử hơi mở mắt ra.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng, dường như cũng không nhận ra phụ thân sắp rời khỏi hắn ta.
Ánh mắt ngây thơ vô tội khiến trái tim nam nhân siết chặt, hắn ta biết phải buông tay rồi.
Trên khuôn mặt đầy máu tươi nở một nụ cười, bàn tay buông lỏng, thả áo hài tử ra.
Theo một nụ cười này, ánh sáng trong mắt cũng biến mất.
Từ đầu tới cuối, Triệu Khách chỉ đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không chỉ người trung niên này, còn có từng khuôn mặt xung quanh.
Vào thời khắc này, tính người đã bị xé mở ra lớp mặt nạ ngụy trang ngày thường, thể hiện rõ trước mặt hắn.
Nhưng thiện ác lại trở nên mơ hồ ở trên người trung niên này.
Không biết vì sao, nhìn nụ cười trên khóe môi người trung niên này.
Trong lòng Triệu Khách lại hơi xúc động, đi lên trước vuốt mắt cho người trung niên, đồng thời bình tĩnh sử dụng Nhiếp nguyên thủ, nhẹ nhàng vồ một cái nắm một quả cầu như thủy tinh ở trong tay.
“Đừng chen lấn! Đi bên này!”