Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443. Lão Thái Thái Dưới Ngọn Đèn

Chương 443. Lão thái thái dưới ngọn đèn Chương 443. Lão thái thái dưới ngọn đèn

Triệu Khách rất quen thuộc với khu vực quanh đây, Triệu Khách đi dọc theo con đường nhỏ, mặc dù không còn đèn nhưng vẫn dựa vào Hoàng kim đồng để nhìn rõ ràng.

Đợi đến khi thấy chòi canh cách đó không xa.

Kiến trúc ở Lạc Đô khá cổ xưa, đây là thành môn Lạc Đô cũ làm bằng đá xanh cao ba mét, trải qua bao nhiêu trận cháy, đạn pháo, vẫn được bảo tồn đến nay.

Triệu Khách không nhịn được mỉm cười, ba sư huynh đệ bọn họ đã vụng trộm leo lên đây rất nhiều lần.

Hai bên phía dưới gạch đá xanh là nhà ngói cũ đã mấy chục năm tuổi, thật ra rất ít thấy tổ hợp kiến trúc như thế trong thành phố.

Đáng tiếc bên này quá vắng vẻ, không có cửa hàng, phần lớn là bán vòng hoa và quan tài.

Nhưng đi tới, Triệu Khách nhìn căn nhà cũ xung quanh không nhịn được đưa tay gãi đầu, cảm giác hình như mình đã đi lạc đường, không nhớ rõ còn đường kia ở đâu.

Thấy thế, Triệu Khách chỉ có thể xoay người đi về theo đường cũ, nhưng Triệu Khách vừa xoay người đã thấy một xác nữ mặc quần áo màu trắng đang treo trên chòi canh ở cửa thành, đôi mắt xác nữ nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

Không biết có phải ảo giác hay không, chỉ thấy xác nữ đột nhiên mỉm cười với Triệu Khách.

Xung quanh tối như bưng, mặc kệ ai ngẩng đầu nhìn lên thấy một nữ nhân áo trắng treo trên đầu tường, đôi mắt nhìn chằm chằm mình mỉm cười, có lẽ trong lòng cũng sẽ run rẩy.

Triệu Khách ngây ra một lúc, lại không có động tác khác nữa.

Thấy Triệu Khách đứng yên, nữ quỷ mở cái miệng rộng, cơ thể bay xuống từ chòi canh trên tường thành, áo trắng rách nát phất phơ trong không khí, mái tóc dài rối tung xõa ở trên mặt.

Nhưng Triệu Khách chú ý đến, trên mặt nữ quỷ hiện ra gân xanh, hơi sưng vù.

Nữ quỷ trôi dạt từng chút một đến trước mặt Triệu Khách, thấy Triệu Khách ngây ra như phỗng, trong mắt không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, đây là đồ ăn đưa tới cửa, bị dọa chạy sẽ không còn nữa.

Nàng nhếch môi cười, xích lại gần trước mặt Triệu Khách, đôi mắt, lỗ tai bắt đầu chảy máu đỏ tươi, chậm rãi há miệng: “Ta… Ô!”

Vừa nói một chữ “ta”, không nói ra được những từ sau đó nữa, chỉ thấy Triệu Khách đưa tay mở miệng nữ quỷ ra.

Đầu tiên nữ quỷ hơi ngạc nhiên, chỉ thấy đôi mắt Triệu Khách nóng rực, lóe lên vẻ hưng phấn nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Khách lè lưỡi liếm khóe môi một cái.

Ngón tay đẩy hàm dưới nữ quỷ ra, ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm khoang miệng nữ quỷ.

Đợi sau khi thấy đường hô hấp đã biến thành màu đen sưng tấy, Triệu Khách không nhịn được hơi nhíu mày, tự nhủ: “Kết mạc mắt sung huyết, mũi và khoang miệng thối rữa là do nội tạng suy kiệt, đáng tiếc.”

Hắn suy nghĩ lại phê bình chú giải đã thấy trong Y kinh, nói: “Chắc trúng độc thạch tín? Dạ dày, phổi đều đen.”

Đặc điểm khi trúng độc thạch tín là miệng mũi thối rữa, kết mạc mắt sung huyết, chức năng gan và thận bị suy kiệt, cũng chính là thất khiếu chảy máu, hiển nhiên đây là một sản phẩm không hợp lệ.

Nhưng lúc này, ánh mắt nhìn thoáng qua sau không nhịn được sáng ngời, ở phía trước không xa có một tên mập tai to mặt lớn đang núp trong góc tường, lấm la lấm lét nhìn hắn.

“Đừng chạy!”

Triệu Khách chỉ một ngón tay, lập tức đá văng nữ quỷ trước mặt, sải bước đuổi theo.

Hắn còn đang buồn bực vì nguyên liệu nấu ăn trong tết Nguyên Tiêu đây, lần này hay lắm, tất cả đều tự đưa tới cửa.

Thấy vẻ mặt Triệu Khách đầy hung dữ xông tới, vốn tên mập kia đã có một khuôn mặt tròn vo tái xanh, kết quả lại bị Triệu Khách dọa sợ thành mặt trắng.

Hắn ta đã gặp người sống, chưa từng thấy người sống không bằng cầm thú như vậy.

Tên mập thay đổi sắc mặt, đưa hai tay che ngực mình, chân ngắn mập phì chạy lên mấy bước, lại bị Triệu Khách lao tới đẩy ngã xuống đất.

Vừa túm được tên mập đã đấm hai cái, khuôn mặt tên mập đã sắp bị đánh đến biến dạng, chỉ thấy Triệu Khách cởi quần áo trước ngực tên mập ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực mập mạp dày khỏe, hai mắt sáng ngời.

“Trời ạ! Thì ra hắn thích nam nhân!”

Mấy lão quỷ nhìn Triệu Khách kéo tên mập vào góc tường bên cạnh, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng hét chói tai, bén nhọn thảm thiết như giết heo của tên mập.

Trong chốc lát khiến mấy lão quỷ không nhịn được cảm thấy hoa cúc căng thẳng, rối rít rụt đầu lại.

Qua chốc lát sau mới thấy Triệu Khách đi ra từ góc tường, vẻ mặt hồng hào, trông như chưa từng thỏa mãn như vậy.

Vốn Triệu Khách đang suy nghĩ vấn đề dầu ăn, hiện tại tốt lắm, đang ngủ gật có người đến cửa đưa gối đầu, ít nhất không cần lo lắng vấn đề dầu trong tết Nguyên Tiêu nữa.

Quay đầu nhìn quanh, lúc này Triệu Khách mới bắt đầu chú ý đến tình huống của mình.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Triệu Khách dùng Hoàng kim đồng quét qua đã có thể nhận ra vị trí hiện tại của hắn không phải ở dương gian.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, không thể nói là tối nhưng cũng hoàn toàn mơ hồ, cảm giác này khiến Triệu Khách thấy hơi quen thuộc, hắn nhớ lần thứ hai tiến vào không gian khủng bố, không phải là âm gian sao?

“Âm gian? Ta cứ đi về phía trước, sao lại đi tới âm gian?”

Triệu Khách cất bước đi về phía trước, nhưng đi vài bước lại cảm thấy không thích hợp, trước mắt lại là một đoàn sương xám mịt mờ.

Bình Luận (0)
Comment