Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444. Lão Thái Thái Dưới Ngọn Đèn (2)

Chương 444. Lão thái thái dưới ngọn đèn (2) Chương 444. Lão thái thái dưới ngọn đèn (2)

Đã không thấy chòi canh đâu nữa, kiến trúc xung quanh bắt đầu trở nên rách nát, trước đó Triệu Khách còn tưởng là vì phá dỡ, bây giờ nhìn lại hoàn toàn không có chuyện như vậy.

“Chàng trai, đừng đi nữa! Còn đi nữa ngươi sẽ không quay về được đâu.”

Lúc này, đột nhiên có người gọi Triệu Khách từ phía sau, hắn quay đầu lại thấy một lão thái bà đang ngồi xổm trên ghế.

Trên tay cầm một sợi dây đang luồn vào lỗ kim, có lẽ ánh mắt không tốt nên xuyên mấy lần cũng không thành công.

Điều khiến Triệu Khách chú ý là bên cạnh lão thái bà có một ngọn đèn dầu, đây được coi là nguồn sáng duy nhất trong đêm tối.

“Ngươi…”

Triệu Khách nhíu mày đi đến trước mặt lão thái bà, mắt nhìn ánh sáng ngọn đèn, hắn bình tĩnh lắc lư ngón tay ở trên đèn một chút, ngón tay chạm vào ánh lửa, Triệu Khách hơi híp mắt lại, nóng!

Điều này khiến Triệu Khách thấy hơi bất ngờ, nơi này ngoại trừ hắn ra, lại còn có một người sống?

“Ôi, ngươi có thể xuyên giúp ta không?”

Lão thái thấy Triệu Khách ngồi im, dứt khoát xoay người đưa kim khâu trên tay cho Triệu Khách, để hắn giúp đỡ luồn chỉ.

Triệu Khách thấy thế nhận lấy cây kim, ngón tay cầm sợi chỉ, nhẹ nhàng xuyên qua cho lão thái.

“Hừ, người trẻ tuổi thời nay không có chút phẩm chất tốt nào.”

Lão thái nhận lấy kim khâu đã luồn chỉ, cầm nệm bông, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu khâu vá.

“Đại nương, sao ngươi lại ở đây?”

Triệu Khách nhíu mày, càng nhìn càng cảm thấy lão thái thái này có vấn đề, Hoàng kim đồng trên mắt trái nhìn lướt qua lại không nhận ra điều gì.

Chỉ thấy lúc này lão thái như nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Triệu Khách: “Chờ ở bên cạnh ta, đừng nhúc nhích.”

Chỉ thấy lúc lão thái nói lời này đã chỉ tay về phía trước, chỉ thấy trong sương mù dần có đèn lồng màu trắng sáng lên.

Mấy người công nhân mặc quần áo lao động, vẻ mặt si ngốc ngơ ngác đi về phía Triệu Khách, trên người những người này còn có xích sắt, lúc đi đường phát ra tiếng leng keng.

“Bọn họ là??”

Triệu Khách nhớ lại, hình như những người là mấy người trong đội phá vỡ bị nện chết ở trên công trường vào trước đó.

Lúc này lão thái cũng nói chuyện: “Phía dưới khu nhà cũ kia có chôn cái gì đó, bọn họ không nên đi đào.”

Chỉ thấy lão thái nói xong lại lấy ra mấy cái đệm giày từ trong giỏ, đôi mắt đục ngầu nhìn Triệu Khách, khẽ nói: “Đợi chút nữa tuyệt đối đừng nói chuyện.”

Lão thái vừa nói xong, Triệu Khách thấy cả người lạnh lẽo, ngoảnh lại nhìn thấy sau lưng những công nhân này có hai bóng dáng một đen một trắng, tay xách đèn lồng, chớp mắt đã đi đến trước mặt Triệu Khách.

Không thấy rõ khuôn mặt nhưng lại khiến Triệu Khách vô thức thấy nguy hiểm, hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng cảnh giác.

Lúc này, hai bóng dáng đột nhiên dừng lại, trong chớp mắt xoay đầu, Triệu Khách cảm thấy cả người run rẩy như có người cầm một chậu nước đã dội xuống đỉnh đầu mình, lạnh từ đầu đến bàn chân.

Thân thể Triệu Khách cứng đờ, cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông khiến lông tơ cả người Triệu Khách dựng đứng.

Gần như vô thức muốn kích hoạt Nhật dạ hổ bí, nhanh chóng thoát đi.

Mặc dù hắn không thấy mặt mũi của đối phương, nhưng Triệu Khách dám khẳng định, ánh mắt của đối phương đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Nhưng điều thật sự khiến Triệu Khách kìm nén sự xúc động muốn thoát đi, lại là bàn tay đặt lên cánh tay hắn.

"Đừng động đậy, ngươi không chạy nổi Minh soa."

Lão thái quay đầu bờ môi khẽ nhúc nhích nhưng không phát ra tiếng nói, mà là dùng khẩu ngữ.

Chính vì hành động yên ắng này của lão thái mới khiến Triệu Khách kìm nén suy nghĩ muốn chạy trốn trong lòng.

Chỉ thấy lão thái lấy ra đệm giày thật dày từ trong giỏ.

"Đường ban đêm tối, gió thổi, khóa sắt khiến oan hồn đi không được, một đôi nệm bông ấm một hồn, làm người tốt trong Uổng Tử thành."

Chỉ thấy lão thái coi thường mạng sống hát ca dao, đưa đệm giày trên tay cho Quỷ Hồn trong một chuyến này.

Lập tức lấy ra một chồng tiền âm phủ thật dày từ trong giỏ.

"Tiền?"

Triệu Khách đứng ở phía sau thấy rõ một chồng tiền âm phủ này hoàn toàn khác với những tiền giấy in ấn ven đường.

Mặt giấy dày rộng, bao trùm một tầng Tô Hoàng bóng loáng lộng lẫy.

Số tiền cùng chữ viết trên minh tệ đều dùng chữ tiểu triện rất tinh tế in vào.

Lúc này đặt trước mũi khẽ ngửi, trên giấy còn mang theo một mùi mực đặc thù.

Ánh mắt nhìn thoáng qua mệnh giá phía trên, không nhiều, một tờ 10 vạn.

Nhưng đằng sau không viết đơn vị nguyên, mà là ngân lượng.

"Hai vị quan nhân vất vả, đây là hiếu kính năm nay chỉ mong hai vị quan nhân cho bọn họ đi con đường sáng, để bọn họ báo mộng trở về, đưa tin cho người nhà."

Cái gọi là trong Uổng Tử thành không người chết, nếu không có cao nhân bày pháp siêu độ cho bọn họ, sợ là từ nay không có cửa đầu thai, chỉ có thể vào đường súc sinh.

Ý của lão thái, thật ra muốn hai vị Quỷ Soa tha cho bọn họ một lần, để bọn họ trở về đưa tin cho nhà.

Nếu trong nhà chịu giúp bày pháp, đến lúc đó bọn họ còn có hy vọng đầu thai làm người.

Nhưng lần này hai tên Quỷ Soa không những không nhận minh tệ trên tay lão thái, mà chỉ về phía Triệu Khách.

Trong chốc lát, trong lòng Triệu Khách nặng nề, ánh mắt trở nên khó coi.

Bình Luận (0)
Comment