Cho dù đối phương không nói lời nào, nhưng Triệu Khách vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không tốt.
Nhưng lúc này lão thái đột ngột đứng dậy đi về phía trước, che chắn Triệu Khách ở sau lưng mình.
Trên khuôn mặt tang thương cao tuổi kia lộ ra vẻ giận dữ, nói: "Người sống không vào Uổng Tử thành, hắn là vì những người này đào nhầm cửa, Âm Sát vọt lên, mới đi nhầm đường quỷ, hai vị quan nhân cần gì so đo với hắn."
Lão thái nói lời này lại lấy ra một xấp tiền âm phủ từ trong hộp.
Triệu Khách bị lão thái kéo ra sau lưng có thể thấy rõ ràng, đây là một chút minh tệ cuối cùng trong hộp.
Lấy sự thông minh tài trí của Triệu Khách, tất nhiên hiểu được chắc hẳn số tiền âm phủ này rất khó chế tác.
Nếu không sao có thể lấy ra hối lộ Âm sai, lần này lão thái lấy ra nhiều như vậy, e rằng đang dốc hết sức bảo vệ hắn.
"Rốt cuộc nàng là ai?"
Triệu Khách bị đẩy ra sau, trong ánh mắt thoáng qua chút cảm động, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, đối phương chịu bảo vệ hắn như vậy là có mưu đồ khác, mưu đồ xấu xa.
Hoặc là thật sự gặp phải người lương thiện.
Đổi lại là lúc trước, Triệu Khách tuyệt đối không tin tưởng vế sau, xác suất này chưa tới 1%, nhưng không biết vì sao thấy lão thái lấy ra đệm giày cho những du hồn dã quỷ chết oan này, Triệu Khách lại hơi tin tưởng vế sau.
Lẽ ra, đây đã là hiếu kính gấp đôi những năm qua.
Từng tờ tiền giấy mười vạn lượng cũng coi như một khoản hiếu kính không nhỏ với những Quỷ Soa này.
Tục ngữ nói, có tiền có thể xui ma khiến quỷ.
Âm sai đã không có miếu thờ, không được hưởng hương hỏa thế nhân, không được hậu nhân phúc báo, chỉ lấy được những tiền hiếu kính này, nếu không đâu có câu nói Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Nếu là ngày xưa đưa ra một khoản hiếu kính như vậy, dù cho yêu cầu hơi quá đáng, chỉ cần không vượt qua ranh giới cuối cùng, bình thường Âm soa đều sẽ mở một mặt lưới, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng lần này lại khác, dường như hai tên Quỷ Soa trước mắt nhất định phải bắt lấy Triệu Khách, chẳng những không nhận tiền giấy trên tay lão thái, ngược lại áo trắng rất trực tiếp giơ tay lên, nhắm thẳng vào Triệu Khách.
Thân thể áo trắng nhẹ nhàng nhoáng một cái, trong chốc lát Triệu Khách đã cảm thấy cả người nặng nề như bị móc lên một tầng gông xiềng không thể động đậy được, ánh mắt mơ hồ, thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng.
Nhưng lúc này đã thấy sau lưng Triệu Khách đột nhiên lóe ra một đôi mắt cáo, đồng thời phát ra tiếng kêu to bén nhọn khiến Triệu Khách giật mình: "Không tốt!"
Hiệu quả bị động của “Linh hồ”, nhận lấy kích thích sẽ bị động kích hoạt, khiến thần trí của Triệu Khách tỉnh táo lại từ trong hỗn độn, tuy thân thể không động đậy được nhưng Triệu Khách lại há miệng cắn vào đầu lưỡi.
Có lẽ cắn quá mạnh gần như cắn đứt một phần ba thịt đầu lưỡi, cảm giác đau đớn nhói tim khiến tinh thần Triệu Khách hoàn toàn tỉnh táo, đồng thời còn kích hoạt năng lực đặc thù của “Lão binh”, Ý chí sắt thép.
Cảm giác nhẹ nhàng cũng bắt đầu bị Triệu Khách kiềm chế lại.
Thấy Triệu Khách còn có thể chống cự, hai tên Quỷ Soa không nhịn được cảm thấy bất ngờ, tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, trong lúc bọn họ giơ tay nhấc chân đã nghiêm túc hơn.
"Hai vị quan nhân, các ngươi làm vậy không hợp quy củ!"
Lão thái đứng bên cạnh muốn ngăn cản, nhưng không biết hôm nay hai tên Quỷ Soa này chịu kích thích gì, không lấy cung phụng lại quyết tâm muốn câu hồn phách Triệu Khách.
Chỉ thấy bóng trắng kia tiến lên một bước, tay cầm một cây gậy tang quấn giấy trắng.
Gậy tang quét qua, chỉ thấy trên mặt đất hiện ra một hàng chữ.
"Không phải người không phải quỷ, không phải thần không phải yêu, lén qua âm phủ, lòng người là tai họa, tội lỗi đáng chém!"
Thấy một hàng chữ trên mặt đất, Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực, không nhịn được mắng: "Lén qua? Có quỷ mới lén qua âm phủ của ngươi!"
Vẻ mặt lão thái bên cạnh thay đổi, hai tên Quỷ Soa đã quyết tâm muốn bắt hồn phách người này, nếu không sẽ không cố ý nói tội danh nặng như vậy.
Các nàng là một mạch Âm nhân, dựa vào đi đường âm đưa đệm giày cho vong hồn, giữ lại một tia chân hồn cho bọn họ, sau khi tiến vào Uổng Tử thành không đến mức ngơ ngơ ngác ngác.
Làm việc thiện tích đức, tích lũy công đức.
Theo lý cũng coi như lén qua.
Chỉ có điều bắt đầu từ thời tổ sư gia đã có tập tục hiếu kính Âm soa, bao nhiêu năm đã tạo thành bất quy tắc thành văn, nói thẳng ra là nộp đủ phí bảo hộ rồi.
Hiện tại Quỷ Soa nói nặng như vậy, rõ ràng đang khuyên bảo nàng đừng xen vào việc của người khác.
"Ca ca, ta đau!"
Trong lúc giằng co, giọng nói của Lôi Mẫu vang lên trong đầu Triệu Khách.
Triệu Khách nặng nề, Hoàng kim đồng trong mắt trái lóe lên, ngẩng đầu lên đã thấy Quỷ Soa áo trắng kia lắc lư gậy tang trên tay, từng sợi tơ vô hình đang nắm kéo trên người mình.
"Là Lôi Mẫu!"
Triệu Khách không phải đứa ngốc, thấy thế trong lòng lập tức hiểu được, lén qua gì đó, tội lỗi đáng chém đang chém gì đó chỉ là lý do, không biết tại sao hai tên Quỷ Soa này vừa ý Lôi Mẫu trong người mình.
"Đều nói quỷ thần vô tình, cứt chó, không ngờ còn không bằng heo chó, nam trộm nữ điếm."