Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 457. Phát Hiện Bất Ngờ (2)

Chương 457. Phát hiện bất ngờ (2) Chương 457. Phát hiện bất ngờ (2)

Đổi lại là người khác thấy nấm mốc màu xám sẽ tưởng đã bị hỏng.

Nhưng trên thực tế hoàn toàn ngược lại, tầng nấm mốc này lại đang bảo vệ thuốc lá sợi ở bên dưới.

Có lớp nấm mốc này trong hộp thuốc lá sợi sẽ không bị ẩm, cũng bảo đảm độ ẩm trong hộp vừa phải, có thể bảo vệ thuốc lá sợi không trở nên cứng ngắc vì không khí quá khô ráo.

Sau khi ngón tay nhẹ nhàng đẩy lớp nấm mốc phía trên ra, chỉ thấy phía dưới là một lớp thuốc lá sợi thật dày, vàng rực xõa tung.

Mới chỉ bị Triệu Khách đẩy ra một góc nấm mốc, mùi thơm phía dưới đã lập tức bay vào chóp mũi Triệu Khách.

Loại trầm hương này như là rượu cũ phủ bụi nhiều năm, hương vị nồng nàn sâu thẳm, ngửi vào cảm giác hơi thở cả người dung hòa một mùi thăm dày đặc.

“Hít!” Triệu Khách hít thật sâu hương thơm này, ánh mắt sáng ngời, tinh thần phấn chấn.

Cẩn thận lấy một nhúm, nhẹ nhàng nhét vào ống thuốc, dùng kìm gắp một khối nhỏ than củi bị nung đỏ, đặt dưới ống thuốc nhẹ nhàng nướng.

Theo than củi làm nóng, thuốc trong ống thuốc bắt đầu nhẹ nhàng bay ra một làn khói màu xanh.

Thế này vẫn chưa đủ độ lửa, theo sự chỉ dẫn của lão đầu tử, Triệu Khách tiếp tục nướng từ từ, cho đến khi làn khói xanh này biến mất mới bắt đầu châm thuốc lá.

Thổi vào ống thuốc mấy hơi, nhìn đốm lửa lúc sáng lúc tối dần bùng lên trong thuốc lá sợi, Triệu Khách há miệng hút một hơi.

Trong nháy mắt, Triệu Khách không nhịn được híp mắt lại, cơ thể nằm trên ghế cảm nhận hương thơm nồng nàn trong miệng, vị giác của hắn như đang nở rộ.

Không giống với hương vị khi Triệu Khách hút loại thuốc cay độc kia.

Hương thơm của loại thuốc này như rượu vang đỏ đã hả hơi, bắt đầu tản ra hương trái cây đặc biệt.

Làn khói trong miệng Triệu Khách cũng giống rượu vang đỏ đã hả hơi, có có cảm giác rất thuần hậu.

Cẩn thận cảm nhận, càng cảm nhận càng có thể thấy được điểm lắng đọng của mùi thơm, loại lắng đọng này không thể bảo tồn trong một sớm một chiều, mà cần thời gian tích lũy và ủ chế.

Cảm nhận mùi hương thuần hậu khiến tinh thần cả người Triệu Khách được thả lòng.

Dường như thời gian xung quanh cũng bắt đầu chậm lại, hơi mở mắt ra nhìn than củi lúc sáng lúc tối trong tay, cùng với mùi thơm đồ ăn nấu trong bốn cái nồi lớn cách đó không xa, khói trắng cuồn cuộn, thỉnh thoảng có đốm lửa nhỏ bắn ra từ củi lửa.

Trong lúc mơ hồ, dường như Triệu Khách có thể ngửi được hương vị cuộc sống.

“Phù…”

Khói xanh lưu chuyển trong phế phủ, tự nhiên như hô hấp của Triệu Khách, phun ra nuốt vào từ trong miệng.

“Thoải mái!”

Triệu Khách nằm trên ghế, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn thật thà hiếm thấy, ngước mắt nói: “Lão gia tử, thuốc lá sợi tốt như vậy chắc chắn còn có tẩu thuốc, ngài đã không hít, sao không cho ta.”

Triệu Khách là loại đánh rắn bằng gậy, cảnh giới vô liêm sỉ được đà lấn tới, đã sớm tu luyện đến trình độ đăng phong tạo cực.

Có thuốc lá sợi, còn nhớ đến tẩu thuốc của lão đầu tử.

Đối với điều này, lão đầu tử cũng tập mãi thành thói quen, dù sao hắn ta đã sớm nói, Triệu Khách là tên gian xảo nhất trong ba huynh đệ.

Nhưng lần này Triệu Khách lại phải thất vọng, lão đầu tử lắc đầu: “Không có, tẩu thuốc kia đã bị sư huynh của ngươi lấy mất rồi.”

Nghe đến đây, khóe môi Triệu Khách giật một cái, khẽ nói thầm: “Ngài thật sự bất công, thiên vị lớn, thương kẻ nhỏ, chỉ có ta đứng giữa là ngài hẹp hòi nhất.”

Mặc dù lão đầu tử đã lớn tuổi nhưng tai mắt rất tốt, nghe vậy đưa tay vỗ gáy Triệu Khách một cái, cười mắng: “Nhanh cút đi, trong phòng chứa đồ bên trái trên tầng ba có cái rương đen, bên trong có một cái hộp màu tím, ở đó có tẩu thuốc mà ta cất giữ, vốn muốn giữ lại làm kỷ niệm, hiện tại…”

Còn chưa nói hết câu, Triệu Khách đã như một con thỏ, nhảy dựng lên, xoay người lao lên tầng ba.

“Thằng ranh con!”

Thấy thế, lão đầu tử lắc đầu mỉm cười, quay sang nhìn La Thanh, cau mày chỉ hắn ta nói: “Ngươi nhanh lên đi, ta đã đốt gần xong lò phía sau rồi, ngươi còn chưa trộn xong bùn.”

“Bịch bịch bịch…”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy Triệu Khách lao nhanh lên tầng ba, đẩy cửa phòng chứa đồ hiện tại đã không còn đồ gì nữa, lão đầu tử không phải người bình thường, một thứ được hắn sưu tập, đương nhiên sẽ không kém.

Đôi mắt Triệu Khách tỏa sáng đi lên trước, tìm được một chiếc rương màu đen, đôi mắt đầy mong đợi, Triệu Khách mở rương ra, nụ cười trên mặt cứng đờ, đồng tử co rụt lại, hoảng sợ nói: “Sao lại là thứ này?”

Mở hộp ra, Triệu Khách thấy chiếc hộp màu tím kia, nhưng trong nháy mắt thấy cái hộp lại khiến Triệu Khách giật mình kêu lên.

“Sao thứ này lại ở đây??”

Triệu Khách đưa tay lấy cái hộp ra, không vội mở hộp, ngón tay sờ soạng mép hộp.

Chiếc hộp được chế tác phức tạp, tuy vì thời gian khiến chiếc hộp trông hơi cổ xưa, nhưng Triệu Khách tuyệt đối không nhận nhầm, trong lòng đột nhiên căng thẳng: “Không thể nào? Nhưng…”

Triệu Khách không hiểu vì sao hũ tro cốt này lại ở chỗ này?

Nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn lão đầu tử không phải người đưa thư.

Bình Luận (0)
Comment