Trong chốc lát trong lòng Triệu Khách hơi hồi hộp, cảm giác sợ hãi từ sâu trong lòng trào ra, nhìn vào đôi mắt tiểu quỷ cảm giác lông tơ cả người cũng dựng đứng, gần như muốn trốn ra sau theo bản năng.
Thân thể cứng đờ giữa không trung, Nhiếp nguyên thủ không chỉ chậm nửa nhịp còn hoàn toàn thay đổi phương.
Chỉ trong tích tắc đó, trên mặt tên tiểu quỷ này xuất hiện một nụ cười quỷ dị, thân thể sượt qua khe hở dưới xương sườn Triệu Khách, nhảy lên, trực tiếp nhào về phía chậu nước đen ở sau lưng Triệu Khách.
Chậu nước đen nhanh ở ngay trước mắt, mặt nước trơn nhẵn sáng ngời như một chiếc gương, dần chiếu rọi ra nụ cười đắc ý của tiểu quỷ, dường như tất cả đều nằm trong tính toán của hắn ta.
Nhưng không biết vì sao trong lòng tiểu quỷ vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao nhìn nước đen kia lại… Hơi sáng?
Nhưng với cái đầu nhỏ của nó, hiển nhiên không suy nghĩ nhiều.
Chỉ thấy thân thể tiểu quỷ xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ ở giữa không trung, làm một động tác nhảy cầu tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn, đồng thời không quên giơ lên ngón giữa nhỏ như que tăm của mình với bóng lưng Triệu Khách.
Nó nhào tới đâm thẳng vào chậu nước đen, nhưng chỉ nghe một tiếng “rầm” nặng nề, kết quả lại không quay về bên trong nước đen như tiểu quỷ đã nghĩ.
Chậu nước đen trước mắt cứng rắn như hòn đá, đâm đầu vào, đôi mắt tiểu quỷ lồi ra, đâm đến đầu rơi máu chảy.
Cơ thể không nhịn được cuộn tròn rúc vào một chỗ, nằm trên nước đen đưa tay nhỏ bé ôm đầu mình, phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng chẳng mấy chốc tiểu quỷ nhận ra đây không phải lúc kêu đau, nhanh chóng giãy giụa đứng lên.
Hai tay sờ mặt nước một vòng, đôi mắt tiểu quỷ trợn tròn, hai tay vuốt ve mặt nước đen đột nhiên phát hiện nước đen đã biến thành tảng băng, hoàn toàn đông lạnh.
Một đôi mắt linh lợi đảo quanh, không biết từ bao giờ đã có một thanh đoản đao sáng như bạc như gương đã cắm vào thùng nước từ bên cạnh, đó chính là Tuyết Cơ Tử của Triệu Khách.
“Oa oa oa…”
Thấy không thể trở về, khuôn mặt đen sì của tiểu quỷ co lại thành một đống, giãy giụa muốn đứng lên nghĩ cách chạy đi từ chỗ khác.
Nhưng Triệu Khách đâu cho nó cơ hội, còn chưa đợi nó đứng dậy, Triệu Khách đã rơi xuống từ giữa không trung, đạp một cái vào sau lưng nó.
Vì đề phòng tiểu quỷ chạy trốn, một đá này của Triệu Khách cũng dùng hết sức, một chân giẫm vào nửa người dưới của tiểu quỷ, chỉ nghe “phốc phốc” một tiếng, đầu lưỡi tiểu quỷ kéo thẳng ra, đồng thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.
Chỉ thấy vị trí cái mông ở nửa người dưới tiểu quỷ đã bị một đạp của Triệu Khách giẫm nát.
Triệu Khách uốn éo mũi chân, có thể nghe thấy xương cốt ở nửa người dưới của tiểu quỷ phát ra tiếng vỡ nát rắc rắc rắc, thân thể nó vốn yếu ớt, đâu chịu nổi bị Triệu Khách liên tục giày xéo như vậy, một đá này trực tiếp dẫm tiểu quỷ liệt nửa người dưới.
Triệu Khách nhấc chân vẩy một cái, đá tiểu quỷ ra xa góc tường, rút Tuyết Cơ Tử ra khỏi thùng gỗ.
Hắn đã sớm chú ý đến ánh mắt tiểu quỷ này cố ý để lại một tay, cũng vì đề phòng nó trốn về chậu nước.
Đừng thấy chậu nước đen này chỉ có tí xíu như thế, nếu thật sự để nó nhảy vào không khác gì nhảy xuống đại dương mênh mông, Triệu Khách cũng không có năng lực bắt nó ra.
“Cạch!”
Một tiếng động vang lên, chỉ thấy Trương Hải Căn thò đầu ra từ dưới lầu, con hàng này vẫn trông coi quần áo thay Triệu Khách.
Lúc này thấy Triệu Khách đã thành công bắt được tiểu quỷ này, Trương Hải Căn lập tức vui vẻ ôm một thùng giấy đi vào.
“Đại ca thần vũ, đại ca anh minh.”
Đi lên trước, Trương Hải Căn vẫn không quên vỗ mông ngựa hai cái, đưa cái thùng trên tay cho Triệu Khách.
Triệu Khách nhận lấy cái thùng, đồng thời trả lại con tem “Ẩn nặc giả” cho Trương Hải Căn.
Con tem này có tính thực dụng rất mạnh nhưng Triệu Khách vẫn thấy không vừa mắt, bởi vì hắn có rất nhiều thứ không thể cất vào trong sách tem.
Ví dụ như chuỗi Phật châu này.
Triệu Khách lại đeo chuỗi Phật châu ở trước ngực, mặc quần áo, sau khi kiểm tra xác định số lượng quả cầu sinh mệnh trong túi bình thường, mới cầm quần áo mặc vào.
“Ôi chao, dáng vẻ vật nhỏ này thật độc đáo.”
Trương Hải Căn đi lên trước nhìn tiểu quỷ gần như hấp hối ở góc tường không nhịn được bĩu môi, không ngờ đám người bọn họ lại bị một thứ nhỏ bé không đáng chú ý đùa nghịch xoay quanh.
Trương Hải Căn nghĩ đến vừa rồi hoảng hốt luống cuống bị nhốt trong hành lang, lại nhìn thứ đồ chơi nhỏ chỉ cần một tay là có thể bóp nát, trong lòng không ngừng thổn thức.
“Lão ca, sao ngươi lại thấy được vũng nước đen kia cũng là lối ra? Chẳng may đoán sai thì sao??”
Lúc này, Trương Hải Căn quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, hỏi thăm sao hắn lại thấy được sơ hở.
Nhưng vốn tưởng Triệu Khách chắc chắn sẽ nói cho hắn ta biết lý do trong đó, lại không ngờ Triệu Khách trợn mắt liếc nhìn Trương Hải Căn, thuận miệng nói: “Đoán.”
“Đoán??”
Sắc mặt Trương Hải Căn cứng đờ đứng bật dậy, há hốc mồm nói chuyện hơi lắp bắp, đưa tay khoa tay múa chân trên người mình.
“Ta… Ngươi… Không phải, ngươi đoán, ngươi đoán lại… Lại ném ta xuống, chẳng may đoán sai thì sao?”