Vừa nghĩ nếu Triệu Khách suy đoán sai lầm, chẳng phải bây giờ hắn ta đừng nghĩ còn lại một cục xương sao.
Trong chốc lát, Trương Hải Căn càng nghĩ càng cảm thấy sợ, sau lưng cũng đổ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Triệu Khách không để ý đến sự bực tức của Trương Hải Căn.
Trên thực tế, hắn thật sự đoán, nhưng không mù mờ như suy nghĩ của Trương Hải Căn.
Trải qua không gian khủng bố lần trước, sau hai không gian Quang Chiếu tự và Đại ma cung bị địa ngục hóa.
Trong lòng Triệu Khách đã có một tổng kết, mặc kệ là không gian giả cỡ nhỏ gì, chắc chắn sẽ có một sơ hở rất trí mạng.
Hơn nữa, không gian càng khép kín, sơ hở càng rõ ràng.
Lúc đó Triệu Khách cũng nghĩ đến, trong mấy căn phòng trên hành lang sẽ có một căn phòng cất giấu đường sống.
Nhưng lúc Triệu Khách dự định đi tìm, Trương Hải Căn đã đưa ra đề nghị này.
Khi đó, Triệu Khách đã nghĩ, ngay cả Trương Hải Căn cũng có thể nghĩ ra vấn đề này, sao đối phương không nghĩ ra?
Nghĩ đến đây, Triệu Khách không đi kiểm tra những căn phòng này nữa, mà nhìn về phía nước đen.
Nếu hắn là người bày ra cạm bẫy này, vậy có năng lực khủng bố như thế, vì sao còn muốn để những nước đen này bắt đầu tràn ra từ bên ngoài?
Có lẽ ngươi sẽ nghĩ có một loại hạn chế nào đó, không thể để nước đen dính vào.
Nhưng chung quy hạn chế là chết, người bố trí hoàn toàn có thể thiết kế ra địa hình ưu thế càng có lợi hơn, phải đóng chặt hoàn toàn đường lui của bọn họ, ví dụ như nhìn xuống từ trên cao.
Nhốt bọn họ trong lối phòng cháy, trực tiếp dùng nước đen đổ từ trên xuống.
Có rất nhiều cách để làm, Triệu Khách không tin đối phương sẽ ngu đến mức không nghĩ đến chuyện này.
Vì vậy, Triệu Khách dựa theo tư duy ngược chiều để nhớ lại toàn bộ quá trình trải qua của bọn họ.
Triệu Khách mới dám đoán, e rằng thứ thật sự lấy mạng không phải nước đen mà là nước đen khiến bọn họ sợ hãi đến mức đánh mất lý trí, điên cuồng tìm kiếm cái gọi là đường ra.
Cho đến cuối cùng không thể lui được, bị ép đến góc chết, trốn trong hộc tủ nào đó thấy nước đen dần tăng lên, nhấn chìm bọn họ từng chút một mới phát hiện nước đen không có bất kỳ hiệu quả gì với người sống.
Cho đến lúc đó, thứ nghênh đón bọn họ mới là tuyệt vọng thật sự.
Bởi vì khi đó, bọn họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để thoát ra ngoài.
Khi đó, không gian đã bị nước đen nuốt hết, trừ khi có năng lực hô hấp dưới nước, nếu không dù là hắn cũng đừng hòng tìm ra đường sống trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Triệu Khách thở sâu, trong lòng ngoại trừ cảm thấy sợ hãi với cạm bẫy này, còn cảm thấy khâm phục năng lực hiểu rõ lòng người của người bố trí.
Dù một người có thực lực mạnh đến mức nào nhưng cuối cùng vẫn thấy sợ hãi với những thứ không biết, đây là bản năng của lòng người, cũng là thứ khắc sâu trong gen một người trong quá trình tiến hóa ngàn năm từ động vật hạ cấp thành loài người.
Còn khuôn mặt trẻ sơ sinh trên vách tường, Triệu Khách đoán dù lúc ấy bọn họ ra tay thế nào cũng không có hiệu quả gì.
Bởi vì đó vốn là giả, từ lúc bọn họ đặt chân lên tầng này, cũng đã bắt đầu bước vào trong không gian giả do đối phương thiết kế.
Ra tay với mặt trẻ sơ sinh trên vách tường chỉ khiến trong lòng bọn họ thêm hoang mang và lo sợ.
Tiếp theo nước đen chậm rãi chảy ra, bắt đầu hòa tan kim loại, chắc chắn là một loại ám chỉ rất trực quan cho bọn họ, đây chính là nguy hiểm!
Từ đó để lại một ấn tượng trong đầu bọn họ, không được tiếp xúc với nước đen.
Cộng thêm lúc đầu tốc độ nước đen chảy ra rất chậm, chính vì chậm như vậy mới làm ra tác dụng vẽ rồng điểm mắt.
Cho bọn họ đủ thời gian tránh đi nước đen, cũng để bọn họ thấy nước đen có thể nhanh chóng hòa tan tất cả tình cảnh giả.
Đến cuối cùng, bọn họ sẽ vì tình cảnh giả mà mình thấy, bị sự sợ hãi của mình, từng bước kéo vào vực sâu tử vong.
Đây thật sự là một cạm bẫy gần như hoàn mỹ, thứ duy nhất không được hoàn mỹ là không gian do đối phương thiết kế hơi nhỏ.
Nếu lớn hơn chút nữa, cho bọn họ càng nhiều thời gian suy nghĩ và tìm kiếm đường ra.
E rằng Triệu Khách cũng tuyệt đối không nghĩ ra nước đen chính là đường ra, dù sao chỉ cần chui vào ngõ cụt, sẽ càng chui càng sâu, muốn tỉnh ra cũng khó!
Đương nhiên, điểm quan trọng của cái bẫy này ở trên người tiểu quỷ kia.
Mặc dù tên này rất nhỏ bé, nhưng Triệu Khách tạm thời không hiểu rõ thực lực của nó.
Thế nhưng, nhìn biểu hiện Vương Bằng bị mê hoặc từ trước đó, có lẽ vẫn có một số năng lực không thể tưởng tượng được, chỉ có điều cũng không quá mạnh thấy Triệu Khách như vậy, đối với người có thủ hộ linh hồn hoặc tinh thần lực khá cường đại sẽ không có tác dụng quá lớn.
Nhưng tên này còn có một loại năng lực rất kỳ quái là ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, khiến ngươi tự dưng cảm giác được sợ hãi và nguy hiểm.
Hơn nữa Triệu Khách tin tưởng theo mực nước tăng lên, phạm vi hoạt động của tên này sẽ càng lúc càng lớn, dựa theo một năng lực này, tuyệt đối khiến bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng.
Lúc ấy Triệu Khách xuống nước, thật ra Lôi Mẫu cũng nhận ra sự tồn tại của nó.