Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 495 - Chương 495. Tòa Nhà Kinh Khủng (2)

Chương 495. Tòa nhà kinh khủng (2) Chương 495. Tòa nhà kinh khủng (2)

Bao gồm cả những cái được gọi là đoàn đội kia.

Phải biết rằng, một đoàn đội chia ra cho mỗi một thành viên, giữ lại điểm bưu điện để tiêu hao, số điểm bưu điện có thể dành dụm trên tay cũng không nhiều.

Dù thường thấy một vài đoàn đội cạnh tranh trong Quỷ thị, nhưng đánh đến cuối cùng, cũng rất ít khi vượt qua 100 điểm bưu điện.

Đây không phải bọn họ không có điểm bưu điện, mà là mỗi thành viên có tiêu hao điểm bưu điện cố định, hạn chế tiêu dùng của bọn họ.

Nếu giá cả cạnh tranh vượt qua ranh giới dự trữ cuối cùng của bọn họ, còn đấu giá nữa sẽ phải gom góp từ tay mỗi một thành viên trong đoàn đội, làm vậy cũng đang tiêu hao thực lực của đoàn đội mình.

Bởi vậy có thể thấy, trên tay Triệu Khách tích trữ gần 200 điểm bưu điện là con số kinh khủng đến mức nào, một khi tiêu hết khoản điểm bưu điện này, vậy trong thời gian ngắn đủ khiến thực lực của Triệu Khách lên một bậc thang.

Nhưng cùng lúc này, suy nghĩ của Triệu Khách và người khác lại hoàn toàn không giống nhau.

Hắn còn đang suy nghĩ, số điểm bưu điện này có đủ dùng không cũng là một vấn đề.

Dù sao hắn phải đối phó, lại là… Nàng!

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Khách mơ màng bắt đầu hơi mệt mỏi, tính toán thời gian, hình như bắt đầu từ khi hắn tiến vào không gian khủng bố, chưa từng ngủ một giấc tử tế.

Cho dù làm bằng người sắt, lúc này cũng hơi buồn ngủ.

Bản tôn Triệu Khách ngủ thiếp đi, nhưng ở một bên khác lại thấy một đám cảnh sát đi gõ cửa từng nhà.

Trương Trần nhìn người trung niên vẻ mặt tang thương trước mắt, lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát từ trong ngực nói: “Xin chào, chúng ta là cảnh đội XX, muốn tìm hiểu một vài tình huống, có tiện vào nói chuyện không?”

“Mời vào.”

Người trung niên mở cửa phòng, mời mấy vị cảnh sát đi vào.

Căn phòng này rất nhỏ, gần như không có quá nhiều chỗ đặt chân, Trương Trần lấy sổ ghi chép ra, hỏi thăm việc của chủ nhà.

Mặc dù người trung niên đã chuẩn bị tâm lý nhưng bị đặt câu hỏi về mối quan hệ trước đó của hai người, vẻ mặt vẫn hơi tối tăm.

Châm một điếu thuốc, cảm nhận vị cay độc của thuốc lá ở trong cổ họng, cuối cùng người trung niên đã mở miệng nói: “Là việc rất nhiều năm rồi…”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đó là một đoạn chuyện xưa hiếm có, tóm tắt đơn giản là nam nhân ngoại tình, khiến mối quan hệ phu thê tan vỡ.

Sau này nam nhân nhường căn phòng trên tầng mười cho nữ nhân, bản thân thì chuyển xuống dưới, cùng con trai ở trong căn phòng nhỏ này.

Cũng không có điểm nào khác thường, đôi bên ly hôn trong hòa bình, giống hệt với trên tư liệu.

“Được rồi! Nếu còn cần gì nữa, chúng ta lại đến.”

Ghi chép xong, Trương Trần và một đám cảnh viên rời đi, lúc gần đi Trương Trần đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên: “Đúng rồi, hài tử của các ngươi đâu?”

“Hài tử! Ở phòng ngủ.”

Trương Trần gật đầu, dẫn theo một đám cảnh sát rời đi.

Sau khi đóng cửa phòng lại, một tên cảnh sát sau lưng Trương Trần nói: “Nếu không, chúng ta cứ quan sát.”

Chỉ dựa vào một lần hỏi thăm, căn bản không hỏi ra manh mối có giá trị gì, vì vậy muốn hiểu rõ sự thật việc này, còn cần điều tra nhiều hơn.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ba người các ngươi đi dán những thứ này ở trên mỗi một hành lang, chia ra dán mỗi một tầng, bảo đảm trên tường trái phải mỗi một tầng đều có một tờ.”

Nhưng lúc này đã thấy Trương Trần mở ra túi công văn của mình, lấy ra một xấp giấy thật dày.

Giao cho ba tên đồng bạn phía sau, để bọn họ chia ra đi từ trên xuống dưới, không bỏ qua một tầng nào.

Mấy cảnh sát nhìn nhau, đây là tờ rơi treo giải thưởng, ai có thể cung cấp manh mối, một khi phá án chắc chắn nhận được giải thưởng trên đó, đúng, ngoài ra phải nói thêm thứ này không phải nộp thuế.

Sau khi nhìn số tiền treo giải thưởng, một tên cảnh sát không nhịn được bĩu môi, nói: “Chỉ 8000 tệ, đủ làm cái gì? Trong cục cũng không chi trả.”

“Đi thôi, đi thôi, cứ dán theo lời ta, không được bỏ sót một tầng nào, bên trên còn phải kiểm tra đấy.”

Lúc Trương Trần nói lời này còn không quên dán một tờ lên lối rẽ cầu thang.

Lập tức tách khỏi hai đồng bạn bên cạnh định đi lên lầu, chuẩn bị kiểm tra hiện trường phát hiện vụ án một lần nữa, xem có thể tìm ra manh mối gì không.

Sau khi đám người Trương Trần chia ra, không lâu sau cửa thang máy mở ra.

Vương Bằng mặt chữ quốc ngay ngắn dẫn theo Thân Côn và Trịnh Hổ đi ra từ trong thang máy, đôi mắt đánh giá xung quanh.

“Là tầng này?”

Trịnh Hổ lấy ra tư liệu từ trong sách tem so sánh, gật đầu nói: “Không sai, chính là tầng này, bên trái, căn phòng thứ ba.”

Vương Bằng gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nhớ kỹ, chút nữa trực tiếp đi vào, đừng quan tâm bọn họ có phải người bình thường hay không, cứ giết trước lại nói, tuyệt đối không được nương tay!”

“Yên tâm! Chúng ta sẽ không đau lòng vì điểm bưu điện.”

Thân Côn và Trịnh Hổ gật đầu thật mạnh, đi theo sau lưng Trịnh Hổ, cất bước đi đến cửa phòng bên trái.

Đưa tay gõ cửa phòng.

“Ai vậy?”

Trong phòng vang lên câu hỏi đầy nghi ngờ của người trung niên, đồng thời đưa tay muốn mở cửa phòng ra, ngay lúc tay hắn ta chạm đến tay nắm cửa.

Bình Luận (0)
Comment